Cách Hà Nội khoảng 330 km, Cái Chiên là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp thuộc địa phận thuộc huyện Hải Hà, TP. Móng Cái. Tuy không lớn và nổi tiếng như Cô Tô nhưng với vẻ hoang sơ và cách xa cái ồn ào náo nhiệt của cuộc sống, Cái Chiên đủ sức mang cho bạn cảm giác bình yên sau những ngày làm việc căng thẳng.
Một góc nhỏ trên đảo.
Có dịp thực tế ngoại khóa, tôi chọn Cái Chiên là điểm đến cho cả thầy và trò lớp tôi. Cái Chiên cách trung tâm thành phố Móng Cái khoảng 40 - 50 km. Chúng tôi đi xe khách đến cảng Hải Hà, sau đó thuê một chiếc cano và mất 20 phút để ra được đến đảo.
Sau một hành trình dài, chúng tôi dừng chân tại một nhà chủ homestay, cũng là cán bộ xã ở đây.
Đặt chân lên đảo, tôi cảm nhận được sự hoang sơ như những điều tôi từng nghe. Mạng lưới điện mới được đưa đến đảo cách đây một năm, các con đường vừa được bê tông hóa. Trên đảo cũng chỉ có hơn 100 hộ dân nhưng có rất nhiều xe điện và đây cũng là phương tiện chính chúng tôi chọn để di chuyển trên đảo. Vì đảo còn khá mới nên chưa có các khách sạn, nhà nghỉ sang trọng, chủ yếu là homestay, có vài cái homestay container nhưng đã ngưng hoạt động vì kinh doanh trái phép.
Bắt đầu những ngày vui đùa với nắng, với gió biển
Bạn sẽ phải choáng ngợp trước cảnh hùng vĩ tại đây. Núi sừng sững vươn ra biển đón chào trời xanh. Cát trắng mịn nhấp nhô chút sỏi đá. Khu cầu cảng nối dài ra biển cũng là địa điểm check-in lý tưởng.
Một địa điểm check-in lý tưởng phải không?
Không chỉ có biển, ở đây còn có những cánh đồng lúa, bắp, khoai… Tôi khá là ngạc nhiên khi nhìn những củ khoai khá to được người dân nhổ lên khi vào mùa thu hoạch. Dọc hai bên đường hướng ra bãi Đầu Rồng là hàng cây hoa sim tim tím nhìn khá là đẹp.
Tôi khá là ngạc nhiên khi nhìn những củ khoai khá là to được người dân ở đây nhổ lên khi vào mùa thu hoạch.
Gần đấy có một khu làng với khoảng mười mấy hộ dân sinh sống. Có gia đình sống đến 4, 5 đời trong một căn nhà. Ở đây bạn sẽ bắt gặp một vài cô, cậu bé có đôi mắt xanh của biển. Tôi được biết là do hội chứng loạn sắc tố màu mắt nên trẻ con ở đây có đôi mắt khá là đặc biệt, nhưng cũng là khiếm khuyết của các em và không chỉ loạn sắc tố màu mắt di truyền mà còn gần như không thể nghe được.
Em bé có màu mắt xanh của biển cả.
Tôi có dịp nghe chuyện của các chú lái xe điện, chú tài xế xe điện kể “Ở trên đảo được gần 20 năm rồi, con cái chú cũng lớn nhưng không ở đảo nữa, vào đất liền đi làm công nhân. Cũng không có thanh niên trẻ nào ở lại đây đâu, toàn người già thôi”. Chúng tôi ở trên đảo vào những ngày giữa tuần, không khí khá yên ắng và vắng vẻ nhưng ngày cuối tuần khách đến đông đến mức CSGT được cử ra đây làm nhiệm vụ giữ trật tự.
Trời chiều ở đây có màu rất đẹp.
Mặt trời khuất dần sau núi, chúng tôi quyết định thuê một chuyến tàu để đi câu mực đêm. Mỗi đêm, ngư dân có thể câu hơn 10 cân mực là chuyện bình thường, tôi khá thích thú khi lần đầu được thấy họ cầm cần câu bằng hai tay thoăn thoắt. Chuyến đi hào hứng vô cùng cho đến khi một tiếng trôi qua mà chúng tôi chỉ thu hoạch được vài con mực, có vẻ biển khá động và mực trốn đâu hết cả rồi.
Tàu câu mực đêm.
Quay trở về sau chuyến đi câu, số mực không đủ nấu bữa tối cho cả đoàn nên tôi quyết định nhờ chú chủ nhà làm gà nướng và thế là chúng tôi có một buổi tối vui vẻ bên bếp lửa dưới ánh trăng rằm thật đẹp.
Buổi tối vui vẻ bên bếp lửa dưới ảnh trăng rằm.
Ngày cuối tuần, đảo trở nên đông vui hơn, tấp nập tàu thuyền và khách du lịch hơn nhưng bao năm qua, đảo vẫn luôn giữ được cái vẻ hoang sơ của riêng mình.Chính cái sự hoang sơ, mộc mạc của nơi đây đã tạo nên cái chân chất của người dân ở đảo. Vì vậy, mặc dù được sinh ra và lớn lên ở một vùng biển xinh đẹp khác nhưng những ngày ở đảo Cái Chiên cùng bạn bè và thầy cô là những ngày vui vẻ và thật sự bình yên với tôi.
Dù thuyền bè có tấp nập thì Cái Chiên vẫn giữ được nét bình yên cho riêng mình.
Nếu có dịp, tôi cũng muốn quay trở lại để nằm đong đưa trên cánh võng hướng mắt ra biển, nghe sóng biển rì rào, để được ăn những củ khoai lang nướng vừa tự tay nhổ khỏi mặt đất, để được ăn bát cháo mực tươi tự mình câu và để cảm nhận cuộc sống chậm rãi, không xô bồ nơi đây.
Tác giả: Bùi Trúc Phương
* Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal.
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người.Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka.
Thông tin chi tiết về chương trình xem tại:https://www.traveloka.com/vi-vn/golocal