Nguyễn Thụy Mộc Nhiên
10 Mar 2022 - 12 min read
Chúng mình lên xe khách đi Hà Giang vào một ngày cuối cùng của năm 2021. Sau một năm bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, phần lớn thời gian chúng mình ở nhà, học online và work from home. Hà Giang là sự lựa chọn của chúng mình để mở đầu một năm 2022 với những góc nhìn rộng mở và tích cực hơn. Lên xe đi Hà Giang, mình tin rằng mỗi người bạn đồng hành của mình đều mong kiếm tìm được một điều gì đó, mới mẻ hơn, có thể làm những cảm hứng mới cho hành trình một năm phía trước, chứ không chỉ đơn thuần là lên xe.
Hà Giang chào đón chúng mình bằng một ngày mưa lạnh
Chúng mình chọn Hà Giang
3 ngày cho một hành trình 400km…
Mọi người thường nói, Hà Giang mùa nào cũng đẹp, mỗi mùa lại mang một vẻ đẹp khác nhau. Còn với chúng mình, Hà Giang chào đón chúng mình bằng một ngày mưa lạnh và mù. Thời điểm lúc này đang là cuối đông, đầu xuân, Hà Giang đang vào mùa hoa cải, hoa đào, mây kéo về nhiều hơn trên các dãy núi. Đây cũng là thời điểm thích hợp để khám phá những cung đường trên cao nguyên đá.
Vẻ đẹp bình yên với góc nhìn từ cầu Cán Tỷ
Thung lũng Sủng Là ngập tràn hoa cải
Mình đã đặt chân đến Hà Giang lần đầu tiên vào 2019. Bây giờ là 2022 rồi, Hà Giang sau 2 năm gặp lại cũng khác hơn rất nhiều. Chạy xe dọc đường, mình ít thấy những ngôi nhà trình tường truyền thống lợp mái ngói âm dương, bờ tường xếp đá. Nhiều những ngôi nhà bê tông hơn.
Ngày đầu tiên, Hà Giang mù sương, chúng mình chạy xe trong mù. Từ thành phố đi hướng Đồng Văn, đứa em ngồi sau mình bảo “Không khí thích thật đấy, có mùi gì đó đặc biệt chị nhỉ”. “Uiiii, mùi rừng, là mùi của rừng, của núi”. Đã lâu rồi mình chưa được hít hà mùi hương quen thuộc ấy, nó đặc biệt vì chỉ có đi qua những đoạn rừng già, có suối thì mới cảm nhận được rõ. Chúng mình hầu như không dừng lại các điểm check-in vì thời gian không còn nhiều, nếu không chạy xe liên tục sẽ không kịp về homestay ở Lũng Cú trước khi trời tối. Nhiệt độ dưới 10 độ, mưa và mù là những thứ đồng hành cùng bọn mình lên Lũng Cú. Tầm nhìn ngắn, tay lạnh cóng.
Trời lạnh như vậy mà trên những đỉnh đèo, thi thoảng chúng mình gặp mấy đứa nhỏ Hà Giang, theo bà, theo mẹ đi lấy cỏ về cho gia súc, vẫy tay hò hét chào chúng mình. Dừng lại cho mấy đứa nhỏ kẹo, dù các em không biết tiếng Kinh nhưng trông thấy rõ được sự vui tươi, hạnh phúc.
Đến Lũng Cú vừa hay kịp trời tối, chúng mình nghỉ tại Homie Sound nhà anh Toáng ở bản Lô Lô Chải ngay dưới chân cột cờ. Đây là chiếc homestay rất xinh với nhà trình tường lợp mái ngói âm dương, nhưng mà siêu lạnh luôn đó, nên hãy chuẩn bị thật nhiều quần áo ấm và miếng dán giữ nhiệt nhé. Tối thì chúng mình ăn lẩu gà với lạp xưởng, bánh đá, sau đó rủ nhau đi dạo quanh bản và đi uống Cafe Cực Bắc. Đêm về chơi ma sói cùng nhau.
Lô Lô Chải một buổi sớm mùa đông
Vẫn là Lô Lô Chải buổi sáng sớm
Chúng mình chụp cùng anh Toáng ở homestay nhà anh
Chúng mình ở Homie Sound nhà anh Toáng, Lô Lô Chải
Ngày hôm sau, mở cửa homestay là thấy Cột cờ Lũng Cú mờ mờ trong sương sớm. Chúng mình may mắn có một trải nghiệm thú vị là được tham gia buổi lễ chào cờ, hát Quốc ca trên Cột cờ Lũng Cú. Thực sự là hát Quốc ca rồi nhìn lên lá cờ Tổ quốc 54m2 ở điểm cực Bắc như thế này thấy tự hào lắm.
Quán tạp hóa ở Bản Lô Lô Chải
Buổi tối ở Cafe Cực Bắc nhà chị Vấn
Trên đường từ Lũng Cú về Thị trấn Đồng Văn
Bọn mình về thị trấn Đồng Văn, lượn quanh Phố cổ và chợ phiên, ăn phở ở chợ phiên, mua quả óc chó, mắc khén, hạt dổi về làm quà. Sau đó bọn mình đi Mã Pì Lèng và sông Nho Quế. Mây tràn đỉnh núi, những dãy núi đá cao hiểm trở, bên dưới là dòng Nho Quế xanh ngọc. Bọn mình chọn đi bộ xuống sông Nho Quế thay vì đi xe máy hoặc ngồi sau xe những người dân bản địa. Thật ra cảnh vật có đẹp nhưng khá vất vả. Lối xuống sông dựng đứng, đi bộ lên xuống mệt cực kì. Cảm ơn vì chúng mình đã không bỏ cuộc!
Hà Giang hôm ấy, chúng mình gặp một biển mây
Một chiều đông lạnh trên đèo Mã Pì Lèng
Mã Pì Lèng và sông Nho Quế đẹp như một bức tranh
Nho Quế một màu xanh ngọc
Một em nhỏ chúng mình gặp trên đường xuống sông Nho Quế
Trên đỉnh đèo Mã Pì Lèng
Trời bắt đầu tối, mà còn khoảng 80km đường đèo nữa mới về đến homestay ở Du Già. Theo kế hoạch là sẽ phải chạy xe từ Mèo Vạc về Du Già vào khoảng trưa hoặc đầu giờ chiều. Nhưng do ham chơi ở sông Nho Quế, đến 6h tối bọn mình vẫn ở trên đỉnh đèo Mã Pì Lèng chuẩn bị về Du Già. Bọn mình quyết định chạy xe trong đêm dù cũng có chút lo lắng. Đến trung tâm huyện Mèo Vạc, chúng mình bị lạc đường và phát hiện ra đang chạy xe thẳng hướng Cao Bằng. Đường đèo, không một nhà dân, khúc cua liên tục và dày đặc sương, không nhìn thấy gì cả. Không thể đi tiếp được nữa do quá nguy hiểm, chúng mình quyết định quay về Mèo Vạc ăn uống, đặt phòng nghỉ ngơi và báo lại homestay ở Du Già. Buổi tối mấy đứa rủ nhau đi bộ quanh thị trấn.
Ngày cuối cùng, từ Mèo Vạc chúng mình đi về homestay ở Du Già để ăn trưa ở đó, rồi định sẽ đi thác. Nếu ai đó hỏi mình thích nơi nào nhất của Hà Giang thì có lẽ là Du Già. Không hùng vĩ như Mã Pì Lèng, Nho Quế, Du Già hiện lên yên bình với thung lũng bên dưới những quả đồi, dãy núi, con suối chảy róc rách trong bản, những nếp nhà của người Mông, người Dao, rồi cảnh vật trên đường cũng tuyệt đẹp. Du Già làm mình nhớ tới cái sự bình yên của Tú Lệ, Mù Cang Chải, cứ lặng lẽ, thong thả, bình minh đến rồi hoàng hôn, mây bay đỉnh núi,...
Chúng mình gặp bà trên đường từ Mèo Vạc về Du Già
Cùng nhau ăn trưa tại Du Già
Món thịt lợn, thịt gà nướng chấm mắc khén, hạt dổi
Thung lũng đẹp dịu dàng, yên bình nhìn từ Du Gia Panorama
Từ Du Già về lại thành phố Hà Giang hầu như chỉ có chúng mình và những người dân bản địa, không có khách du lịch. Do đường từ Du Già về rất xấu, nhiều đoạn có đá dăm khó đi, đường nhiều ổ gà, nhưng bù lại, chúng mình cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên Việt Nam và sự đa dạng giữa các địa phương. Khoảnh khắc trên con đèo, xe trôi dốc nhìn xuống thành phố Hà Giang từ trên cao nó thật đặc biệt. Kết thúc một hành trình, quay về một thế giới thường nhật, lại ồn ào và vội vã…
Đến Hà Giang, bạn hãy thử các món ăn như thịt gà đen, bánh tam giác mạch, bánh cuốn, gà nướng khén hạt dổi, thịt lợn bản, và đặc biệt là rượu ngô. Vì địa hình Hà Giang trở hiểm trở và các địa điểm cách xa nhau, thực phẩm hạn chế nên giá đồ ăn cũng cao so với các địa phương làm du lịch khác.
Xe hỏng, trời mù, vỡ gương, vỡ mũ bảo hiểm, ngã xe, lạc đường, quên đồ, đường lầy lội, lạnh cắt da cắt thịt...là những gì chúng mình đã trải qua. Mình vẫn trêu chúng nó, đây là “survival” chứ không còn là “travel” nữa. Đôi khi vì những điều như vậy xảy ra, chúng mình bắt buộc phải động não để tìm ra cách giải quyết vấn đề, cũng như đảm bảo sự an toàn cho chính mình, vượt qua những nỗi sợ,...Mình tin đó mới là hành trình mà một người trẻ thực sự cần.
Chuyến đi kết thúc, để lại cho mình nhiều sự tiếc nuối vì chúng mình chưa thực sự “chạm” được hết vào thiên nhiên và con người Hà Giang do thời gian có hạn, nhưng điều gì còn ở lại? Đầy ắp những kỉ niệm đẹp, những lần đầu, vài sự dũng cảm, những người bạn, một vài gam màu thêm vào cho tuổi trẻ và những chuyến hành trình phía trước.
Tác giả: Trần Thu Hiền
* Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người. Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka. Thông tin chi tiết về chương trình xem tại: https://www.traveloka.com/vi-vn/golocal