Traveloka VN
19 Jul 2022 - 65 min read
Trong 2 ngày 2 đêm ở Đà Lạt, chúng mình đã tranh thủ check-in ở tất cả các điểm… xa nhất của Đà Lạt thay vì chỉ đi vòng vòng trong trung tâm, đơn giản vì mấy khi được lên Đà Lạt chứ nhỉ? Ăn no, ngủ ấm, check-in từa lưa đủ cả 2 ngày với lịch trình sau đây! Cùng chúng mình tích lũy thêm kinh nghiệm du lịch Đà Lạt tự túc nhé.
Hãy thử check-in ở những địa điểm mới toanh tại Đà Lạt.
Có một điều chưa vui nho nhỏ thôi là 2 ngày chúng mình ở đây thì chiều nào Đà Lạt cũng mưa nặng hạt, cứ như không muốn cho đi chơi. Tuy nhiên, đám tụi mình cũng đã dự trước là lên Đà Lạt ăn, chơi theo kiểu nghỉ dưỡng nên không cần gấp gáp làm gì, cứ từ từ mà “ăn” hết thành phố thôi. Nếu bạn cũng thích thưởng thức Đà Lạt một cách “chậm rãi” như mình thì đầu thôi nào!
Chưa đến 6 giờ là chúng mình đã có mặt ở Đà Lạt nhờ đi chuyến đêm lúc 00 giờ 30. Đang ngồi ở Bến xe Liên tỉnh đợi xe trung chuyển thì có vài người xe ôm đến mời tụi mình đi xe. Cả đám lại muốn đi nhanh nên tụi mình gật đầu ngay. Một xe chở 2 người, ý là tống 3 đó, cộng thêm đống đồ đạc lỉnh kỉnh với giá là 60.000 VND / xe.
Mình đến Đà Lạt vừa khoảng 6 giờ.
Ngồi đợi từ lúc bến xe đông người cho đến khi vắng te vậy luôn mà vẫn chưa có xe trung chuyển.
Đến The Shelter Da Lat - nơi tụi mình đặt phòng, chỉ vừa mới 6 giờ 30, trong khi phòng phải check-in sau 11 giờ (có thể check-in sớm hơn nhưng sẽ có phụ thu tùy theo thời gian), nên tụi mình gửi đồ ở nơi lưu trú. Nhờ tiếp tân gọi cho 2 chiếc xe số (120.000 VND / ngày, không bao xăng) và thế là lên đường thôi.
Đường vào The Dalat Shelter.
Nhân lúc đợi xe thì tụi mình có dịp đi chụp choẹt khắp hostel. Bốn đứa mình tính sẽ lên Đà Lạt và nhận phòng vào thứ 6 mà đợi mãi đến thứ 4 mới chịu đi kiếm phòng để đặt, trong mùa Đà Lạt cao điểm thế này thì nơi nào cũng hết, thế mà hên làm sao lên Traveloka coi phòng thì thấy The Dalat Shelter còn phòng, đã thế còn được giá cuối cùng cực kỳ ưu đãi, chỉ khoảng 880.000 VND / 4 người mà thôi! Đặt siêu nhanh, mình lần đầu tiên đặt phòng qua app Traveloka vậy mà chỉ khoảng 5 phút thôi là thanh toán, đặt phòng xong xuôi.
Lúc đầu, đám mình còn lo là trên hình vậy thôi chứ ở ngoài “hẻo” hơn nhiều, nhưng không ngờ lúc đến này thì đứa nào cũng vui hết xiết vì hostel đẹp còn hơn ở trên ảnh nữa đó! Cả đám mình đi chơi phong cách nghỉ dưỡng nên rất thích những nơi ở có nhiều cây xanh và thoáng như ở đây. Bạn coi hình cũng đủ thấy chỗ này “yêu” ra sao.
Hostel nhìn từ bên ngoài là thấy đã “thinh thích” rồi đấy. Hai bên đường đi lên sảnh tiếp tân là cây xanh ngập tràn cùng các cabin cho khách lưu trú.
Tòa nhà chính, phía dưới là sảnh tiếp tân, hai tầng trên là phòng riêng Deluxe.
Nội thất bên trong sảnh tiếp tân vô cùng sang trọng: Màu tường tông lạnh phối với nội thất gỗ cùng quầy bar cực “Tây”.
Trong khuôn viên hostel là những loài hoa be bé, đáng yêu vô ngần.
Nhân viên nhiệt tình, lại gần trung tâm (cách hồ Xuân Hương khoảng 12 phút đi xe máy) và có nhiều hỗ trợ cho khách lưu trú lắm. Nói chung, mình cho chỗ này 9/10 điểm. Trừ 1 điểm vì mình thuê xe máy mà đưa mình cái nón bảo hiểm không gài khóa được, đã thế còn không đủ nón để đổi cho mình, làm đi xe hồi hộp quá chừng.
Đầu tiên, tụi mình đi ăn sáng, đói rã người rồi cơ mà. Và quán bánh mì xíu mại ở số 26 Hoàng Diệu là bữa ăn đầu tiên ở Đà Lạt của 4 đứa. Do không đứa nào “thổ địa” chốn này hết nên hiển nhiên là tụi mình trông cậy 100% vào Google Maps rồi. Tuy nhiên, giờ ngẫm lại mới thấy cái bản đồ này cũng có cái ghê gớm lắm, hạ hồi mình sẽ kể thêm về việc này. Đường Đà Lạt dốc nhiều, hẻm càng không thiếu nên gọi là đi theo bản đồ thế thôi mà hồi sau cũng lạc. Thế là tụi mình phải hỏi một anh đi đường. Thật ngạc nhiên làm sao, người dân ở đây họ quá nhiệt tình nên anh ấy chỉ đường bằng cách chạy trước cho tụi mình chạy theo sau luôn. Tuyệt vời quá đúng không?
Anh “dẫn đường” nhiệt tình mà tụi mình may mắn gặp được.
Lúc 8 giờ, tụi mình đến số 26 Hoàng Diệu rồi thì thấy quán nằm ngay ngã 3 với đường Trần Nhật Duật nên cũng hơi thắc mắc không biết phải không. Cô bán quán xíu mại ngay đó bảo là đúng là số 26 rồi nhưng hết chỗ, bảo tụi mình sang quán số 37 bên kia đường ngồi đi, cũng là một quán thôi – Quán bánh mì xíu mại bé Linh nhé các bạn. Đám mình cũng không rành nên thôi cứ đi theo vậy.
Quán ngay góc 26 Hoàng Diệu siêu đông, không đủ chỗ ngồi.
Nhân viên mặc áo “Quán bánh mì xíu mại Bé Linh”.
Quán số 26 là ngoài đường nhưng số 37 là trong nhà nhé các bạn, chỗ ngồi nhiều hơn, có trên lầu nữa. Quán này cũng đông lắm, nhân viên chạy tới chạy lui như thoi. Coi đông vậy thôi nhưng lên món nhanh, tụi mình chỉ ngồi đợi khoảng 5 phút là có ăn, có thể do múc sẵn chén rồi nhưng khi bưng lên vẫn nóng, bánh mì hơi mềm. Nước lèo trong, ăn ngọt miệng, xíu mại nhỏ nhưng vừa có thịt, có mỡ, ăn khá thích. Trong chén của tụi mình không có da heo, chỉ có xíu mại và chả cắt sẵn.
Một chén xíu mại bé bé, xinh xinh.
Coi ít vậy thôi chứ ăn sáng một chén thế này là cũng đủ năng lượng cho đến... bữa trưa rồi.
Nhìn chung quán ăn cũng rất ổn, có món sữa chua phô mai cũng khá ngon. Tụi mình đi 4 người, phần ăn là 3 chén xíu mại, 3 sữa đậu nành, 3 sữa chua phô mai và 4 bánh mì, tổng thiệt hại là 83.000 VND, quá rẻ!
Tráng miệng nhẹ bằng một “em” sữa chua phô mai nhé.
Sau khi ăn xong chỉ mới 8 giờ 40 nên cả đám quyết định đi cà phê tí. “Nghe đồn” rằng ở Đà Lạt có quán An Café ổn lắm nên tụi mình đi thử. Và đúng là quán ổn thật nhé.
Cầu thang dẫn lên quán.
Nằm ngay dốc đường, lúc lên hơi khó đi tẹo nhưng quán xanh quá xanh, rất hợp với gout cả đám. Vừa vào là thích ngay. Đi từ cầu thang lên, tụi mình quẹo trái và chọn ngay khu vực “vườn xương rồng” xa nhất của quán. View nhìn ra đường đẹp mê mẩn.
Tụi mình ngồi ở “vườn xương rồng” ngay đầu dốc.
Những “chứng tích” vô cùng đáng yêu do thực khách để lại.
Các chậu xương rồng.
Chỗ ngồi sống ảo “chuẩn không cần chỉnh”.
Một gợi ý về cách pose và góc chụp cho các bạn nè.
Làm nhanh một “nháy” trước quán.
Vì quán nằm ngay mũi dốc đi lên và đi xuống nên có view nhìn ra đường khá đẹp, đi dạo chút chút cũng ổn đó.
Món sữa chua với chuối và dâu tươi của quán, khá ngon!
Cả đám ngồi “sống ảo”, tán phét và uống nước cũng hồi lâu, nhìn lại đồng hồ thì chỉ vừa 10 giờ hơn tí. Lại xách xe đi, chúng mình đi dạo một vòng hồ Xuân Hương giết thời gian vậy. Ngày đầu tụi mình tới, trời phải gọi là xanh rất xanh, nắng dịu ngọt, không hề gắt gỏng và mát rượi luôn. Chính vì thế, đi xe quanh hồ trong thời tiết này không hề khó chịu chút nào.
Thời tiết chi mà đẹp đến “phát hờn” vậy đó!
Đi bộ dạo mát, tán dóc với lũ bạn đảm bảo vui luôn, vì thời tiết này ai mà buồn bực cho được cơ chứ.
Đang bon bon trên đường thì tụi mình đi ngang qua “danh thắng” cây cầu chữ Y mà thiên hạ đồn đại bấy lâu. Đương nhiên, không nghĩ nhiều, chúng mình liền tắp xe vào và “tác nghiệp”. Thật là cây cầu nó không to, vậy mà lúc mình đến phải có 2-3 tốp bạn đang đứng trên cầu để chụp ảnh rồi. Cầu chỉ có thanh chắn một bên, mình đứng chụp ảnh mà cứ sợ có cơn gió thổi qua là xuống hồ luôn.
Cây cầu nổi tiếng trong “truyền thuyết” và đã từng đi “đóng phim” Tháng Năm rực rỡ chính là đây.
Cũng có tấm gọi là check-in cho bằng bạn, bằng bè.
Sống ảo chán chê nơi tầm 3 m2 này rồi, lúc này cũng điểm 11 giờ nên mình về lại hostel để nhận phòng. Khi nhận được phòng vào, việc đầu tiên cả đám thống nhất chính là đi ngủ trưa! Vì ngủ trên xe chẳng đã đời gì cả.
Đây là cabin dành cho 4 người tụi mình.
View phòng.
Tụi mình ngủ dậy khoảng 13 giờ 15, lục tục chuẩn bị đồ đạc, xem chỗ ăn trưa thì khoảng 14 giờ mới ra được khỏi phòng. Đến Đà Lạt thì phải ăn đặc sản chứ nhỉ? Thế là, bữa trưa hôm nay sẽ là món bánh ướt lòng gà! Tụi mình coi tham khảo nhiều nơi thì thấy thực khách hay ăn ở Quán Chip Chip – 28 Tăng Bạc Hổ nên cứ thế mà triển.
Quán bánh ướt lòng gà Chip Chip nằm ngay dốc lên.
Quán có hai món “đặc sản” chính là bánh ướt lòng gà và bánh ướt thịt gà, đồng giá 35.000 VND / tô. Tụi mình gọi hẳn ba tô bánh ướt lòng gà. Gọi là lòng gà nhưng trong tô chỉ có 2 loại là gan và mề gà và rất nhiều, rất nhiều hành tây. Với giá 35.000 VND một tô chỉ có mề và gan, mà cũng chỉ lèo tèo vài miếng, thì mình thấy không đáng. Chan nước mắm vào thì ăn vừa miệng.
Món bánh ướt lòng gà “trứ danh” đây sao?
Ăn thì lạ miệng đấy, nhưng có thể mình sẽ không thử lại lần hai.
Nói chung là mình ăn vào thì cảm thấy khá lạ, cũng ổn nếu ăn chơi cho biết, bảo mình ăn lại sẽ không ăn vì mình rất ghét ăn gan, mà trong tô toàn là gan. Nhân viên không nhiệt tình, mà quán không đông nhé, nhưng lại có cảm giác “mặt nặng mày nhẹ” nên mình không thích lắm. Một điểm trừ khác nữa là ở đây không có món bánh ướt trộn giữa lòng và thịt gà, nên cũng khá thất vọng.
Ăn xong khoảng 14 giờ 50, tụi mình đi Chùa Linh Phước vì nghe bảo chùa ở đây đẹp lắm, và nghe đồn là Chùa ve chai nên mình cũng thắc mắc là tại sao lại có tên gọi cổ quái này. Khi tra bản đồ, bạn sẽ thấy có 2 chùa Linh Phước thì chọn ngôi chùa ở Trại Mát nhé các bạn, cách trung tâm thành phố khoảng 10 km, đi cỡ 25 phút. Cứ đi theo Google Maps là đúng bạn nhé. Gần đến cổng chùa, bạn sẽ thấy có rất nhiều xe du lịch 50 chỗ đậu choáng cả đường vào nên bạn cần chạy chậm, nhìn cẩn thận bên tay phải và tìm cổng vào chùa, không là chạy vút qua đấy.
Chánh Điện nằm bên tay trái khi đi từ ngoài cổng vào.
Vào lúc 15 giờ 20, tụi mình đến chùa Linh Phước và đẹp thật. Đường vào chùa rất rất đông luôn các bạn, do là điểm tham quan nổi tiếng nên khi chạy xe hay đứng chụp hình ở ngoài chùa các bạn nên cẩn thận xe cộ tí. Xe máy khi đến hẻm quẹo vào chùa thì cứ đi thẳng vào bên trong. Chạy qua chánh điện, sẽ có bãi giữ xe miễn phí bên tay trái.
Góc hoa anh đào rất được lòng các tín đồ “sống ảo” nhé.
Đây chính là bức tượng Quan Thế Âm được kết từ 700.000 bông hoa bất tử và cao 17 m thu hút các Phật tử đến tham quan.
Lối kiến trúc chi tiết và tỉ mỉ đến ngỡ ngàng bên trong điện thờ Quan Thế Âm.
Toàn bộ bên trong và bên ngoài điện thờ đều được khảm sành vô cùng kỳ công.
Theo như mình biết thì bên trong điện thờ có tổng cộng 324 tượng Quan Thế Âm.
Cận cảnh hoa văn cầu kỳ trên tường và trên trần.
Chụp choẹt và khấn vái xong thì đã gần 16 giờ. Điểm đến tiếp theo của cả đám là Đồi chè Cầu Đất Farm. Từ chỗ chùa Linh Phước thì “phóng xe” tầm 30 phút nữa, cũng theo hướng Quốc Lộ 20 là đến đồi chè. Lần này tin tưởng Google Maps được. Theo mình thấy thì đường đi khá đẹp, không phải đi chung với xe lớn nên tụi mình cứ phóng bon bon thôi. Lúc đi thấy trời đang chuyển mưa, cả đám cũng thấp thỏm, sợ lại hỏng mất cảnh đẹp nên phải “bắn” nhanh hơn.
Đường đi khá đẹp và thoáng, có thể do tụi mình đi giờ chiều nên không có xe du lịch hay xe lớn chạy chung.
Nhờ vào trình độ lái xe thượng thừa thì tụi mình đến đồi chè lúc 16 giờ 20. Vừa xuống xe thì thấy đã có vài hạt mưa rơi nhẹ nhẹ rồi nên cả đám tranh thủ sống ảo thần tốc, chụp được bao nhiêu thì chụp thôi. Ở đây đúng là đẹp như lời đồn, một góc ảnh có thể cho ra được cả trăm tấm ảnh đấy. Muốn đẹp thì các bạn phải đi vào bên trong, giữa các cây chè. Khi đi đứng thì cẩn thận kẻo quẹt gãy cành chè nhé các bạn. Và tuyệt đối, tuyệt đối không được bứt lá chè.
Chỉ một góc thôi cũng đã có thể cho ra đời những pose ảnh “diễn sâu” thế này.
Chỉ cần có một phó nháy có tâm thôi thì sẽ có đủ ảnh xài từ giờ đến sang năm luôn.
Vào Đồi chè Cầu Đất Farm miễn phí mà có thể mang về những tấm ảnh thế này thì ai mà không thích chứ.
Lá chè đẹp thế này, đừng ai nỡ “bứng” nhé.
Thấy trời chuyển mưa nên tụi mình cũng tranh thủ làm nhanh nhanh vài tấm. Nhưng bảo là nhanh thế thôi chứ cả 4 đứa con gái, ai cũng muốn có bộ ảnh sống “deep” hết thì nhanh hết mức có thể cũng đã vừa điểm 17 giờ mới xong.
Và không biết là may mắn hay là xui rủi, mà tụi mình vừa “tác nghiệp” xong là mưa ngay. Mưa không lớn, nhưng dai dẳng và hạt cũng khá to. May thay ở ngay đồi chè có chị bán nước và áo mưa. 4 đứa mua 4 cái áo mưa mỏng, giá là 10.000 VND / cái. Nói mỏng thế thôi chứ tụi mình mặc được 2 ngày luôn, cũng tiện lắm.
Trời mưa bong bóng phập phồng.
Về đến trung tâm thành phố chỉ vừa mới 17 giờ 30 thôi. Do chạy nhanh như tên trong làn mưa nên cả đám ai cũng lạnh ngắt và đói meo. Không cần về khách sạn thay đồ chi cả, tụi mình đi ăn luôn. Cả đám tính là đi ăn ở quán nướng ngói Cu Đức vì được bảo là chỗ này khá nổi tiếng, giá cả lại phải chăng. Nhưng đúng là người tính không bằng Google Maps tính các bạn à. Nhanh nhẩu đoản nên mình nhầm Cu Đức thành Ku Đực và thế là dẫn đến quán nhậu Ku Đực…
Đến nơi lúc 18 giờ 10, cả đám cởi áo mưa, bỏ nón, bỏ túi xuống đầy bàn trong quán người ta hết rồi mới biết là nhầm nhưng không gọi gì thì kỳ quá nên cả đám tính gọi tượng trưng 2 món ăn nhẹ rồi sau đó qua Cu Đức ăn nướng tiếp. Thế là, mình gọi 1 nghêu hấp Thái và 1 dĩa mì xào rau. Tụi mình chỉ định ăn 2 món này thôi nhưng (lại nhưng) vì đồ ăn quá ngon, nêm nếm vừa đủ vị, mình thấy khoái quá nên tiếp tục gọi thêm một chân giò heo muối chiên giòn vì được cô chủ giới thiệu là “đặc sản” của quán ấy. Và ngon tuyệt luôn! Không ngờ lần đi lầm này lại tuyệt vời đến như vậy.
Nghêu hấp Thái.
Mì xào rau đảm bảo siêu ngon và khá nhiều, chỉ 59.000 VND / dĩa.
Giò heo muối chiên giòn. Ba món ăn gọi đại này đều ngon “số dzách” luôn!
Địa chỉ của quán Ku Đực là: 156 Nguyễn Công Trứ. Tụi mình đi 4 người, gọi 3 món ăn cũng khá no, tổng hóa đơn là 263.000 VND (đã có tiền nước và tiên khăn). Bạn nào buổi tối thích “lai rai vài chai” thì mình rất rất đề cử quán Ku Đực này!
Ăn xong khoảng 19 giờ, đương nhiên là vẫn chưa no rồi. Cả đám đi tìm lẩu ăn thêm. Thì được biết ở Đà Lạt có món lẩu gà lá é cũng ổn lắm. Triển thôi! Tụi mình chọn quán Lẩu gà lá é 668 ở đường Chu Văn An do nghệ sĩ Việt Hương giới thiệu. Thật ra từ quán Ku Đực đến quán này không xa nhưng do bản tính mù đường kết hợp không biết coi bản đồ, thành thử lại lạc, đến quán cũng đã 19 giờ 30 mất rồi.
Khi chạy trên đường Trần Quốc Toản cạnh Quảng trường Lâm Viên, vừa chạy qua nụ hoa Atiso bên quảng trường một tí thì bạn nhìn ngay qua bên kia đường. Lúc này, bạn sẽ thấy khách sạn Ngoc Phat Hotel, thì ngay bên cạnh tay phải của khách sạn chính là đường Chu Văn An. Đường nhỏ như con hẻm nên hay bị nhầm. Bạn cứ chạy thẳng vào bên trong, nhìn bên tay trái sẽ thấy quán 668, rất dễ nhận ra vì chỉ có một quán này là sáng đèn thôi.
Đối diện hoa Atiso, bên đường Trần Quốc Toản là Ngoc Phat Hotel.
Và kế bên khách sạn to to đó là đường Chu Văn An “con con”.
Trời lạnh mà ăn lẩu thì đúng là bánh mì ăn kèm pate ấy – Quá hợp rơ luôn! Tụi mình ăn mà không dám ăn nhanh, sợ lẩu hết. Lẩu ăn ngon lắm! Ban đầu, tụi mình tưởng lá é giống như lá giang, sẽ có vị chua chua nhưng không hề, lá é có vị chát nhẹ hều, và ngọt nước. Vị thanh của lá é, ăn cùng nước dùng không béo, chút măng tươi chua chua ngọt ngọt, ăn “bao chuẩn”!
Lá é tươi, khi nào ăn thì mới cho vào nồi lẩu.
Khói bốc nghi ngút làm ấm cái lạnh của Đà Lạt khi mặt trời lặn.
Khi Đà Lạt thì món gà lá é là món nên thử đó!
Lẩu nhỏ có giá 200.000 VND / 2-3 người ăn, 300.000 VND / lẩu lớn dành cho từ 4-5 người. Nếu đi đông thì mình nghĩ nên gọi 2 lẩu nhỏ, ăn sẽ lời hơn một lẩu lớn. Quán còn có món lòng gà xào có vẻ rất được lòng thực khách. Lẩu gà 668 rất đông, cực kỳ đông luôn nên phục vụ cũng hay quên, tụi mình gọi nước uống mà mãi mãi không bưng lên. Nói thế thôi, chứ đừng bực vì phục vụ cũng nhanh nhẹn và nhiệt tình lắm.
Rề rà mãi mới xong nồi lẩu nhỏ lúc 20 giờ 30. Lúc này mình nghĩ là mọi người đã mệt vì đi cả ngày và đã no lắm rồi (ăn tận 2 quán rồi cơ mà) nhưng không, vẫn còn sức ăn và chơi! Cả đám quyết định đi ăn vặt lòng vòng thành phố.
Nhắc đến ăn vặt thì làm sao quên được món bánh tráng nướng và sữa đậu nành nhỉ? Muốn ăn bánh tráng nướng và bắp nướng mỡ hành thì cứ tấp vào một hàng lề đường ngay hồ Xuân Hương thôi là chuẩn.
Bánh tráng nướng – “Đặc sản” ăn vặt Đà Lạt.
Quá ngon lành cho bữa nhẹ sau bữa tối.
Sữa đậu nành thì tụi mình đến hàng sữa vỉa hè ngay góc giữa đường Hải Thượng và đường 3 Tháng 2. Hàng này nổi tiếng với món sữa đậu nành pha sữa đặc nên đảm bảo ngon. Và đúng là hàng sữa nổi trong giới du lịch có khác, ghế và bàn chỉ cần không để ý tí thôi là đã bị khách khác “cuỗm” mất.
Đông đến mức thấy Đà Lạt hết lạnh luôn.
“Nhậu” sữa thôi!
Khi đến, bạn có thể ngồi ngay bàn, sẽ có người ra nhận order nhưng tụi mình thấy nhanh nhất là lại ngay nồi, uống gì thì gọi và bưng lại bàn ngay, chủ động luôn cho nhanh. Tụi mình gọi 3 ly sữa (2 ly đậu nành và 1 ly sữa bắp), với thêm vài cái bánh ăn tráng miệng, tổng cộng là 34.000 VND nhé.
Bạn mình khen ở quán có 3 anh chủ, anh nào cũng… đẹp trai.
Du khách nước ngoài cũng biết đến hàng sữa đậu nành này.
Uống sữa đậu nành xong thì mình đi về, lần này là về thiệt đó. Về phòng chỉ vừa mới 22 giờ, cũng còn sớm chán nhưng vì muốn giữ sức cho hôm sau nên tụi mình đi ngủ luôn. Vừa mở cửa phòng vào thì có một ngạc nhiên nho nhỏ mà The Shelter Dalat dành cho tụi mình chính là một dĩa dâu xinh xinh này đây, hoàn toàn miễn phí đó nhen! Bởi vậy mình mới khen là chỗ này dễ thương lắm lắm!
Đi lạnh về, mở cửa thấy dĩa dâu làm mình cảm thấy ấm lòng thật sự.
Điều mình nghĩ quan trọng nhất trước khi đi du lịch ở bất kỳ đâu, cũng là kinh nghiệm du lịch Đà Lạt tự túc quan trọng nhất chính là hãy đặt cho mình một chỗ lưu trú thích hợp, chỉ cần thế là coi như đã trọn vẹn 50% chuyến đi rồi. Ngày đầu tiên coi nhẹ nhàng thế thôi chứ tụi mình cũng đã ăn và chụp ảnh check-in cũng được kha khá, điểm sơ qua cũng đi được 3 địa điểm và 1 quán cà phê:
Và ăn cũng khá nhiều món:
Và thế là kết thúc một ngày ở Đà Lạt ăn chơi không giới hạn từ 6 giờ đến tận 22 giờ. Coi vậy thôi chứ cũng đi check-in và ăn được nhiều quá chứ nhưng lại không hề gấp gáp gì.
Tụi mình tranh thủ dậy sớm lúc 7 giờ để đi được nhiều, vì tối nay 22 giờ phải lên xe về rồi, nhưng dây dưa mãi thì 8 giờ mới ra được khỏi phòng (con gái thì hay điệu mà). Hôm nay, mình tính là đi chụp hình ở Dalat Milk Farm “cực thần thánh” mà đã được đồn thổi khá nhiều trong thời gian qua nên phải ăn diện cho thật đẹp!
Với bữa ăn sáng, tụi mình quyết định đi ăn bánh căn. Trong số các quán được giới thiệu thì mình thấy có vẻ bánh căn Cây Bơ số 56 Tăng Bạch Hổ là nổi tiếng nhất. Và bạn hiểu tâm lý của du khách ấy mà, phải là nổi tiếng nhất thì mới thích đi cơ. Mình xem trên bản đồ thì quán chỉ cách chỗ The Dalat Shelter mình ở khoảng 12 phút đi xe thôi. Nhưng do không biết chính xác quán ấy nằm ở đâu nên tụi mình phải mất gấp đôi thời gian, tức 8 giờ 30 mới tìm ra được cái quán ấy.
Lúc thấy cái quán cả đám hết hồn luôn vì không nghĩ “nấp” kỹ thế này.
Quán nằm bên tay trái, ngay đầu dốc từ đường Trương Công Định quẹo phải vào Tăng Bạch Hổ, gần Nguyệt Vọng Lầu màu đỏ nổi tiếng ấy. Quán nằm khuất bên trong, không có biển hiệu hay bảng tên quán gì đâu, chỉ có một tờ giấy mỏng ép nhựa treo lên cái cây để làm dấu thôi nên bạn phải đi chậm, dòm kỹ kẻo đi quá rồi phải vòng lại 2-3 lần để tìm như tụi mình đấy. Xe thì các bạn để đối diện quán nhé, không có người coi đâu nhưng cũng không được để xe ngay quán (nếu không phải mua về).
Quán nhỏ mà có võ thật sự.
Bánh căn đổ ngay tại chỗ, ăn liền cho nóng!
Lúc tụi mình vào thì hoàn toàn không còn chỗ ngồi, lúc này là 8 giờ 30 sáng. Chú bảo mình là nếu muốn thì đợi 30 phút nữa mới có ăn, cả đám cũng không vội nên chịu luôn. Trong lúc mình đợi thì có nhiều tốp đến đợi không nổi và bỏ cuộc. Và thật sự là tụi mình đã đợi đúng 30 phút nhé. Đúng keng 9 giờ, chú bưng ra cho mình 3 dĩa bánh căn nóng hổi, ngon lành! Bạn đừng sợ là chú quên nhé, chú biết ai vào sớm, ra trễ thế nào hết luôn.
Lúc này mới ra một dĩa bánh thôi nhưng trông hấp dẫn quá nên phải chụp lại ngay.
Bây giờ nhìn hình mình vẫn còn thèm.
Phần trứng làm thật hoàn hảo.
Do làm tại chỗ rồi bưng ra ngay nên bánh căn vừa nóng vừa giòn, bên trong trứng thì mềm, đặc quánh, không bị khô cứng như trứng chiên lâu. Ở quán có 2 loại nước chấm là nước mắm và mắm nêm. Mỗi chén nước chấm sẽ được “tặng kèm” 2 viên xíu mại cùng mỡ hành. Nước mắm không hề mặn, rất vừa miệng, nếu có thể thì mình muốn húp hết chén nước luôn vì quá ngon! Bạn có thể ăn chung với chả nhé, 5.000 VND / cây chả. Mỗi phần bánh căn là 30.000 VND.
Đúng 9 giờ 30 tụi mình ăn xong và bây giờ thì lên đường đi Dalat Milk Farm thôi! Và đây chính là lúc bắt đầu “truyền kỳ” Google Maps.
Tụi mình không nhập địa chỉ mà nhập luôn tên địa điểm trên bản đồ, và ra đúng nơi luôn. Các bạn cứ thế mà chạy thôi. Chỗ này cách trung tâm khoảng 30 km, tụi mình đi chừng 50 phút là đến nơi. Mình đi theo hướng đèo Prenn về Đức Trọng và thật sự có đi mới hiểu tại sao các “phượt thủ” lại mê mẩn cung đường này đến vậy. Đường đèo Prenn đẹp, thật sự rất đẹp luôn các bạn nhé! Đặc biệt, tụi mình đi vào một sáng trời trong, nắng không gắt, gió mát lạnh nên phải gọi là tiên cảnh luôn.
Đoạn đèo Prenn trong một sớm Đà Lạt nắng ngọt ngào.
Do mình đi chậm nên lúc này xe lớn đã chạy trước hết rồi, đường thoáng hơn hẳn.
Đi trên đèo Prenn thì bạn chỉ cần chú ý một điều duy nhất là chạy nép vào bên tay phải xíu nhé, nếu tay chạy không cứng. Trên đường có xe tải, xe bán tải và các xe chạy “bạt mạng” của các bạn phượt thủ rất nhiều nên đừng dại gì mà giành đường với họ, cứ từ từ mà tận hưởng cung đường thôi.
Đoạn đường đèo Prenn dài khoảng 10 km, sau đó thì chạy qua Khu du lịch thác Prenn. Đến đây là bạn đã đến với đường cao tốc Liên Khương. Lúc này thì bạn cần tỉnh táo khi lái xe vì nếu đi theo Google Maps thì xin chúc mừng bạn, bạn sẽ lái ngay vào làn đường dành cho xe hơi. Đường xe máy nằm bên tay phải, không phải làn ngay giữa đâu. Bạn sẽ nghĩ mình nói câu này hơi thừa vì ai lái xe mà không biết. Nhưng không hề đâu, lúc tụi mình đi, mình thấy có xe máy chạy vào làn đường dành cho xe hơi và người lái xe đó rõ ràng có “vẻ ngoài” của một người chuyên đi phượt cơ!
Sau đó thì bạn cứ đi thẳng theo Google Maps thôi, không lầm nữa đâu. Đoạn đường đến Đức Trọng thì không đẹp lung linh nữa vì vào khu dân cư rồi, chạy chậm lại vẫn hơn. Chạy thẳng Quốc lộ 20, khi qua chợ Finôm khoảng 3-4 km thì nhìn bên tay trái, sẽ thấy Cổng thôn văn hóa Bồng Lai thì quẹo vào. Vào thôn Bồng Lai rồi thì đi thẳng, sẽ có bảng hướng dẫn chi tiết do chính Dalat Milk Farm và Vinamilk Farm để khắp đường đi, không lạc được đâu. Mình miêu tả chi tiết thế cho lỡ bạn nào không có Google Maps thì nhắm đường đi chứ bản đồ vẫn chỉ đến đúng nơi nhé.
Cổng thôn văn hóa Bồng Lai, cách chợ Finom 3-4 km.
Các bảng hiệu chỉ đường.
Nhìn thấy cây cầu này là biết sắp đến nơi rồi bạn nha.
Mình đến cánh đồng thì cỡ 10 giờ 20. Đến nơi thì bạn gửi xe bên tay trái cổng, không có người coi nên phải khóa cổ xe lại. Khi vào cổng, bên tay trái sẽ có một người ngồi (có thể là bảo vệ hoặc công an) để thu giấy tờ tùy thân như chứng minh nhân dân, bằng lái xe lại. Mọi người đi theo nhóm nhưng chỉ cần đưa một cái thôi cũng được. Bạn sẽ không được vào tòa nhà chính và khu vực tham quan sẽ là bên phải tòa nhà chính nhé.
Cổng vào Dalat Milk Farm.
Nội quy tham quan Dalatmilk.
Tranh thủ check-in trước khi bên trong.
Ngôi nhà “Tây Tây” với dàn hoa giấy lãng mạn hay được check-in là đây.
Khi vừa vào, bên tay phải bạn sẽ thấy ngay một xe nhà gỗ be bé, có phủ rêu xanh lên, đó chính là chỗ bán sữa Dalat Milk Farm, đồng giá 10.000 VND / hộp, có nhiều hương khá ngon. Tụi mình thích nhất hộp Sữa chua Đào.
Sữa ngon, ngọt và mát lành để giải nhiệt đây.
Vào trong rồi mới thấy chỗ này rộng kinh khủng luôn! Lúc đến, tụi mình thấy một bản ghi là Lối đi đảo hoa nên đi theo thử. Sau khi đi rồi thì mình rút kinh nghiệm là các bạn đừng đi theo nhé vì bản này chỉ bạn đi “đường mòn” xuống đâu đâu ấy, không còn lối đi luôn trong khi có đường trải sẵn ở trên dễ đi hơn gấp vạn lần. Nói trước để các bạn đừng tò mò đi theo như tụi mình chi tốn thời gian.
Theo hướng dẫn của bảng đi đảo hoa thì bọn mình chỉ chụp được với vài bụi hoa dại thế này.
Chịu khó diễn thì cũng được vài kiểu khá “ảo” nhỉ.
Ở đây thì các khu vực chụp hình không gần nhau, muốn chụp ở cây cầu bắc ngang ảo diệu thường thấy trên mạng và cánh đồng hoa thì chịu khó đi vào trong nhé. Cũng không xa nhiều, trên đường đi thì cảnh không đặc sắc lắm đâu, có thể bỏ qua, nhìn chung hơi thưa thớt. Nếu chịu khó thì từng cảnh lên hình sẽ rất xuất sắc, và quan trọng là “nhiếp ảnh gia” đi theo phải có tâm.
Rừng cây ở ngoài vào.
Bên cạnh đó là đồi cỏ mênh mông thế này.
Muốn chụp ở vườn hoa tuyệt vời thế này thì bạn chịu khó đi vào trong xíu nhé. Ở ngoài có một cánh đồng khác nữa nhưng không nhiều hoa thế này đâu.
Và đây, cây cầu bắc ngang nho nhỏ của bao “tín đồ sống ảo”. Thật ra có 2 cây cầu giống thế, bạn thích chụp ở đâu cũng được vì chúng nằm liền kề nhau.
Tưởng tượng như mình đang ở ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên ấy.
Sau chuyến đi ở đây thì mình có hai lời khuyên cực kỳ cấp thiết cho các bạn, cả nam lẫn nữ:
Ảnh hậu trường.
Có thể vì chỗ này quá rộng, hoặc tụi mình sống ảo quá “nhiệt tình” hay sao mà đến tận 12 giờ mới ra được khỏi đây. Về được tới trung tâm thành phố là cả một câu chuyện “hay ho” khác. Tụi mình nghĩ rằng cứ đi ngược lại đường hồi nãy, theo Quốc lộ 20 rồi đi đèo Prenn về thôi nên cũng thoải mái, không thèm mở bản đồ để xem đường luôn. Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, qua khỏi đoạn Khu du lịch thác Prenn thì tụi mình đã đi đến được đèo…
Mimosa. Mọi chuyện cũng không có gì đáng nói nếu như đèo Mimosa đẹp như mọi người vẫn thường hay tả. Đúng là đèo thoáng, cây cỏ hai bên đường dòm thích mắt thật.
Đường đèo Mimosa.
Hai bên cây xanh mát nhìn khá thích mắt.
Tuy nhiên, tụi mình không bao giờ muốn đi con đường ấy một lần nào nữa vì đường nhựa qua đèo Mimosa thật sự rất xấu. Ổ gà không còn là ổ gà nữa, mà phải là ổ voi mới đúng! Mỗi lần chạy qua ổ voi là cả xe dập lên dập xuống như muốn hất người trên xe xuống luôn. Tụi mình chỉ lái xe thôi mà cả người lái và người ngồi đều bị xốc hông và đau quặn bụng. Quan trọng hơn nữa là nguyên cả đoạn đường đèo đều xấu như vậy, không có chỗ nào phóng nhanh được vì sẽ vấp ổ voi. Khi đi gần hết con đường, có lúc mình phải nhợn vì mắc ói.
Đây là đoạn đường đỡ nhất mà mình chụp được vì mấy khúc kia lo né ổ voi, không còn tâm trạng chụp lại.
Chắc chắn bạn sẽ thắc mắc vì sao không né ổ mà chạy. Thực tế là không thể né được, vì có đoạn 2-3 ổ voi nằm liền kề nhau mà đi chung với xe tải và bán tải nữa, tụi mình không dám lạng lách. Chưa bao giờ mình phải trải nghiệm được cảm giác chơi “dò mìn” khi lái xe thế này. Khi lái xe trên đường này, đừng nói chuyện nhiều, vì có thể vấp ổ voi là cắn lưỡi đấy, mình bị rồi, không đùa đâu.
Do vừa phải chơi “dò mìn”, vừa lái xe nên bọn mình mất khoảng 1 tiếng hơn mới về đến trung tâm thành phố, khoảng 13 giờ 10. Sau đó, thì cả đám quyết định phải phục hồi năng lượng bằng một bữa nem nướng ở quán Nem nướng bà Hùng số 328 Phan Đình Phùng.
Mình đến khoảng 13 giờ 30, đã sau giờ trưa rồi nhưng quán vẫn rất đông. Phục vụ thì hình như chỉ có 1-2 người chạy bàn thôi. Đồ ăn lên khá nhanh, vì là đồ làm sẵn trong bếp rồi, chỉ cần nói ăn bao nhiêu phần thì người ta bỏ lên mâm rồi mang lên cho bạn ngay.
Trong ảnh là phần 2 người.
Ngoại trừ đồ ăn lên nhanh ra thì không còn món gì lên nhanh nữa. Mình gọi một chai nước suối và một nước ngọt nhưng mãi mãi không thấy đâu. Phải nhắc tận 4 lần, thì phục vụ mới nhớ mà đem lên bàn. Cũng thông cảm vì quán cũng khá đông mà chỉ có 1 người chạy.
Bữa trưa thế này là gọn nhẹ nhất!
Món nem nướng ở quán khá nổi tiếng nên mình không bàn về mùi vị nữa. Nem vừa miệng, ăn chung với ram chiên và rau sống, bánh tráng, chấm nước đậu phộng xay thì chuẩn vị không cần tranh cãi gì thêm. Nhưng không biết phải do cái món này phải như vậy hay không, nhưng phần mình ăn khá nguội. Đó giờ mình nghĩ nem nướng ít nhiều cũng hơi nóng nóng cơ, nhưng tụi mình ăn dĩa nem nguội ngắt, khá buồn điểm này. Còn lại thì chọn nem nướng bà Hùng cho một buổi trưa cũng ổn. Một phần nem có giá 45.000 VND.
Vừa ăn vừa nghỉ ngơi, phục hồi lại sau đoạn đường Mimosa đến giờ vẫn còn ám ảnh thì khoảng 14 giờ 30 tụi ăn mình ăn xong. Sau đó, tụi mình tính về thì một bạn trong nhóm muốn đi ga Đà Lạt nên cả đám mình đi luôn. Từ chỗ nem nướng đến ga mất 15 phút nữa. Vé vào cổng là 5.000 VND / người, giá giữ xe là 3.000 VND / xe.
Ga Đà Lạt – Ga đẹp nhất Đông Dương là đây.
Lúc tụi mình đến là trời đang chuyển mưa rồi.
Thật sự mà nói thì ga Đà Lạt nhìn chung cũng đẹp nhưng chán, đúng kiểu chỉ đến chụp được 1-2 tấm ảnh bên chiếc xe lửa rồi thôi. Nguyên nhân mình nghĩ là do bây giờ, ga Đà Lạt đã “được” thương mại hóa quá nhiều rồi nên nhiều khi mình không hiểu vẻ đẹp của ga đẹp nhất Đông Dương nhất giờ bị “cất giấu” ở đâu rồi? Hàng quán thì bày bừa vô tội vạ, cả trong và bên ngoài khoang xe lửa cũ. Khu nhà ga không lớn, nhưng khách du lịch thì đông, cứ phải 2-3 người đứng chung trong 1m2 ấy nên thú thật là lên hình cũng không đẹp đẽ, lung linh gì. Tính ngắm cảnh thôi không chụp hình cũng không được vì toàn thấy người thôi. Đối với những người đi theo dạng nghỉ dưỡng như tụi mình nữa thì là cực hình!
Tàu lửa từ ga Trại Mát về rồi đây.
Nên thôi, vào được chưa đầy 5 phút, là cả đám quyết định thối lui rồi. Các bạn nào nếu chưa đi thì đi cho biết cũng được, nếu ai đã đi rồi thì mình khuyên nên đi chỗ khác để tiết kiệm thời gian đi được nhiều hơn.
Lúc khoảng gần 15 giờ thì tụi mình chuẩn bị đi về hostel nghỉ ngơi. Và chắc là “may mắn” rất nhiều, lúc này trời đổ cơn mưa. Một cơn mưa thật sự nặng hạt. Cả đám về đến nơi là ướt như chuột lột luôn.
Vừa về tới nơi là phơi đồ khắp phòng luôn.
“Tận dụng” máy sưởi trong phòng.
Mưa mãi từ 15 giờ đến gần 16 giờ 30 mới dứt hẳn. Lúc này thì coi như mất cả buổi chiều rồi. Cả bọn vẫn không muồn để buổi chiều trôi qua trong lãng phí như thế nên lên đồ ngay, rồi đi Secret Garden (vì nghe đồn chỗ này 18 giờ mới đóng cửa). Ra khỏi cửa lúc 17 giờ, cả đám phóng nhanh đến phim trường, cách hostel chưa đến 30 phút đi xe.
Lúc này do mới vừa mưa xong nên trời thì tối, đường thì trơn trợt, tụi mình cũng không dám phóng xe nhanh. Đường thì các bạn cứ nhập tên địa điểm lên bản đồ là ra luôn nhé, nhưng không chỉ đến đúng nơi đâu. Bản đồ sẽ dẫn các bạn đến gần Đường hầm Đất sét, tới đây thì tắt nghịt vì bản đồ chỉ loạn xà ngầu cả lên, không biết đi đâu nữa.
Đường đi khá đẹp và vắng người.
Đến Đường hầm Đất sét, gần 5 giờ 30, thì bọn mình hỏi thăm anh giữ xe ở đây, ảnh bảo là Secret Garden dời ra ngoài rồi, cách chỗ này 50 m, bên tay trái sẽ có đường quẹo vào. Tụi mình theo lời hướng dẫn của anh rồi chạy ngược ra lại, đúng là cách đó chừng 50 m có ngay một bảng hướng dẫn “Khu du lịch Dã ngoại Suối Tía / Secret Garden” chỉ quẹo trái vào con đường cực dốc.
Nhìn hình thế thôi chứ cũng dốc lắm đấy.
Đi thẳng lên con dốc thì có lại có bảng hướng dẫn chỉ rẽ phải theo một con đường mòn vừa tối, vừa nhỏ và có vẻ sẽ là sâu hun hút. Theo bảng thì đi theo con đường này 600 m nữa sẽ đến Secret Garden nhưng lúc này đã gần 18 giờ, có đi đến nơi thì cũng không được vào nữa, vả lại nghĩ về đường về tối thui thì cả đám “cúm” cả người, cũng không biết đây có phải đúng đường không, nên thôi đi về!
Cây cầu “cứu vớt” tụi mình đây.
Một kinh nghiệm xương máu khác từ đợt đi này chính là đừng tin tưởng quá nhiều vào các review trên mạng, mình đi theo hướng dẫn mà chẳng hiểu mô-tê gì cả, thành ra cả đám cứ lần quần ở đây đến tối. Trên đường về thì bọn mình có đi qua cây cầu sắt to, lúc này đã gần ra đến đường Triệu Việt Vương, thì thấy cầu khá ảo, lên ảnh chắc cũng được, vớt vát cho Secret Garden, nên đứng lại tranh thủ làm vài tấm kỷ niệm.
Chịu khó diễn thì cần chi cảnh đẹp, ta vẫn có ảnh xuất thần đấy thôi.
Khi chụp ở đây thì bạn nhớ chú ý xe qua lại nhé.
Lúc này thì mình đi cà phê nghỉ mệt tẹo, mặc dù cũng không làm gì tốn sức cả. Đi trên đường Triệu Việt Vương thì cả đám đi qua một quán nhìn có vẻ “tươi”, tên là Up Coffee, nên tấp vào ngay. Điều thu hút mình ngay và luôn chính là quán có hẳn một “ban công” để rộng để ngắm Đà Lạt từ trên cao, nhìn rất thích mắt. Lúc tụi mình đến, trời đã sập tối nên có thể cảnh không còn được đẹp nữa nhưng đảm bảo đi buổi sáng thì “bá cháy” luôn!
Không đẹp không ăn tiền.
Trời tuy tối nhưng lên ảnh vẫn đẹp.
Quán Up Coffee tọa lạc tại số 6 Triệu Việt Vương, gần Quán cà phê của Thanh Xuân đó. Ở đây, mọi loại nước uống đều có 2 loại là nóng – lạnh để phục vụ thực khách. Tuy nhiên, nếu mua mang đi thì chỉ món lạnh mới được mang đi thôi nhé.
Quán có tổng cộng 3 lầu.
Lầu 1 được trang trí theo phong cách nhà truyền thống Việt Nam với rổ tre, nứa khắp nơi trong tông màu trầm.
Bạn nào thích phong cách vintage thì nhớ đến Up Coffee nhé.
Cả hành lang ở ngoài cũng sống ảo được luôn.
Nhân viên quán cực kỳ, cực kỳ dễ thương, cho 1.000 điểm phục vụ luôn! Tụi mình tính không ở lại, mua mang đi, vì muốn đi ăn kẻo trễ giờ về xe, nhưng lại không có món nóng mang đi. Trong tiết trời vừa mưa xong thế này mà bảo mình uống đá thì như giết người rồi nhưng không mua thì rất kỳ, vì chụp muốn “banh” quán của người ta luôn nên cả đám ráng lựa một món đá để mua uống chung.
Nước ở đây mình thấy cũng ngon. Một quán nên thử khi đến Đà Lạt.
Lúc này, bạn nhân viên đứng quầy bảo là mọi người cứ thoải mái tham quan, bữa sau ghé lại ủng hộ cũng được, không sao hết. Nghe câu này, cả đám mới phải thốt lên rằng “Người sao mà đáng yêu quá chừng!” và thế là quyết định mua hẳn 2 ly nước (có đá) và 1 bịch bánh mang đi.
Lúc gần 19 giờ thì bọn mình về lại khách sạn, để soạn đồ, đúng 19 giờ check-out trả phòng. À, mình cũng muốn nói thêm một lý do rằng vì sao The Dalat Shelter dễ thương ngay đây. Theo quy định trả phòng thì phải trả phòng sớm, tầm 14-15 giờ gì đấy mình không nhớ, và cứ thêm 1 giờ thì phụ thu tiền phòng theo phần trăm. Nếu 18 giờ mới check-out thì phụ thu 50% tiền phòng.
Buổi tối lúc lên đèn, The Dalat Shelter vẫn đẹp lắm nhé.
Đây là đêm cuối ở đây rồi nên phải chụp ảnh kỷ niệm.
Sau khi tụi mình lên lễ tân hỏi thì họ vẫn phụ thu tụi mình theo đúng quy định nhưng 50% tiền phòng là tiền phòng được giảm giá khi đặt trên Traveloka chứ không phải tiền phòng gốc của hostel (giá gốc theo mình nhớ là trên 1.000.000 VND) và chỉ tính đến 18 giờ thôi, không tính doi thêm đến 19 giờ, trong khi 19 giờ cả đám mới chịu check-out. Mặc dù không có bao nhiêu tiền hết nhưng bọn mình thấy rất thích vì được hỗ trợ hết mình thế này. Lúc này thì trọn vẹn 10 điểm nhé!
Sau khi check-out, trả phòng và gửi đồ ở quầy lễ tân xong xuôi, bọn mình đi ăn. Giờ mà ăn được món gì nóng nóng thì phải gọi là “sướng phát ngất” luôn nhỉ? Nghĩ mãi, không biết lựa gì cho đúng thì cả đám nhớ ngay câu chuyện lạc đường hôm qua, và quyết định là đi ăn nướng ngói Cu Đức! Trời lạnh ăn nướng thì không thể nào lầm được nhé.
Lần này rút kinh nghiệm của ngày hôm qua, tụi mình không nhập tên địa điểm nữa mà ghi thẳng địa chỉ của quán luôn là số 61 Nguyễn Lương Bằng. Quán nằm trong một con hẻm nhỏ, không phải mặt tiền. Bạn gửi xe ở nhà đối diện hẻm của quán, không có người coi nên tự khóa cổ xe, đồ gì quý báu thì mang cả vảo nhà cho chắc ăn.
Quán nướng ngói Cu Đức trứ danh là đây.
Quán đông thật các bạn ạ, vì cũng là địa điểm nổi tiếng mà. Nhưng do có 2 tầng nên cũng không lo hết chỗ. Tụi mình ngồi ở tầng dưới. Nhân viên cũng đông ngang ngửa khách luôn, nên mình vừa vào chỗ là đưa ngay thực đơn, lên ngói ngay. Nhiệt tình và thật thà chắc là bản tính của người Đà Lạt. Tụi mình đi 3 người (có 1 bạn về trước lúc check-out phòng), tính gọi 4 món vì nghĩ đồ nướng thường một phần không nhiều nhặn gì thì bạn ghi món hỏi lại rằng sợ bọn mình ăn không hết, nên hay là kiu 3 món thôi rồi lát sau gọi thêm. Thấy bạn cũng có lý nên mình gọi 3 món là: Thịt bò, Sườn heo và Heo tộc nướng.
Theo thứ tự từ trên xuống: Heo tộc, Thịt bò và Sườn heo nướng.
Món lên nhanh cực bạn nhé! Tụi mình gọi thì chỉ khoảng 5-10 phút sau là lên ngay đủ 3 món luôn. Một dĩa khá nhiều, bạn nhìn trong hình cũng thấy là đầy ụ thịt, không hề độn đậu bắp ở dưới đâu. Nêm nếm vừa miệng, do tụi mình không thích ăn mặn nên thấy thế này là vừa đủ, khi nướng lên là tuyệt phẩm luôn. Thịt bò thì bản chất không có ngon ngọt bằng heo, nên khi ăn thì khá lạt. Còn hai món heo còn lại ăn cực thích.
Thịt được nêm nếm vừa miệng rồi.
Khi bắt đầu chín, mùi thịt nướng khiến cho cả đám “đứng ngồi không yên” luôn.
Thịt nướng đi chung với nước ớt xanh – Quả là không còn cặp đôi nào hợp nhau hơn thế này.
Tuy nhiên mình không thích phục vụ ở đây lắm vì coi đông người vậy thôi chứ thật ra lúc bạn gọi thì không ai nghe cả. Thậm chí, tụi mình đã nhìn thẳng vào một anh đang đứng không làm gì ở gần đó để gọi thì ảnh bơ, đi ngang qua tụi mình luôn. Nên mình nghĩ, nếu bạn có muốn gọi bao nhiêu món thì nên gọi luôn 1 lần từ đầu để đỡ phải cụt hứng.
Lúc mình về thì quán đã vắng bớt.
Tính tiền thì nhanh, nhưng tính sai tùm lum. Đơn của tụi mình phải coi đi coi lại đến 2-3 lần mới đúng được nên khi ra bill, các bạn nên coi kỹ nha. Quán đông nên ghi nhầm là chuyện bình thường, không sao cả, chỉ cần mình cẩn thận là được rồi. Nói chung thì khá hài lòng. Bọn mình gọi 3 dĩa nướng, 2 pepsi và 1 suối, đứa nào cũng no căng hết với tổng thiệt hại là 396.000 VND.
Ăn xong lúc 20 giờ 30, vẫn còn sớm chán do 22 giờ xe của mình mới chạy, nên đi cà phê tí nào! Lúc nãy trên đường đi ăn thì bọn mình có đi ngang qua quán Woodstock Café ở số 80 Bùi Thị Xuân, nhìn bên ngoài ngầu cực, thế là ăn xong thì phi đến đây ngay.
Woodstock Café có vẻ ngoài khá chất.
Quán phải được miêu tả là một “châu Âu thu nhỏ” ở giữa lòng Đà Lạt luôn ấy. Quán có cách décor rất Tây, từ quầy pha chế cho đến cách bố trí các vật dụng xung quanh quán đều khiến mình phải ồ lên vì thích thú đấy!
Ngầu quá!
Nhìn Tây thế thì thôi nhưng không gian tại quán khá nhẹ nhàng, có lẽ một phần vì uống đồ nóng, nghe nhạc Acoustic nên quán không thuộc dạng “gào thét” đâu mà rất từ từ, chậm rãi mà nhấm nháp tí nước ngon, chút bánh ngọt. Phục vụ thì rất xinh trai, đẹp gái nhé và lại rất nhiệt tình, đúng kiểu lịch sự như những quý ông, quý bà nên mình cho quán trước 10 điểm vì cách décor và nhân viên, chưa cần biết nước uống thế nào.
Quán có tông màu trầm ấm, thanh nhã.
Quầy pha chế đẹp mắt nên hẳn cũng sẽ làm ra những thức uống làm hài lòng thực khách.
Trong quán còn có những chỗ check-in đáng yêu như thế này.
Tụi mình gọi một phần trà hoa cúc nóng cho 3 người. Một phần sẽ gồm một ấm trà nóng hổi, một bình thế này nhiều lắm nhen, và một dĩa bánh xinh xinh thế này đây. Tổng cho một phần này là 79.000 VND.
Trà hoa cúc ấm nóng cho một tối Đà Lạt se lạnh.
Một phần bánh bé xíu, xinh xinh.
Do ngồi ở quán thoải mái quá nên ngồi nhâm nhi một hồi lâu mới giật mình phát hiện ra đã gần 22 giờ, phải chạy về ngay không lỡ xe. Nói gấp thì gấp thế thôi chứ trên đường về, cả đám vẫn tranh thủ ghé được một tiệm L’Ang Farm nhỏ ở trên đường Bùi Thị Xuân gần quán Woodstock để mua đặc sản về làm quà. Lâu rồi không vào đây, mình mới nhận ra là các món đặc sản ở đây được đóng gói dễ thương vô cùng, nhìn thật sự muốn mua về hết.
Một tiệm L’Ang Farm nhỏ trên đường Bùi Thị Xuân.
L’Ang Farm nổi tiếng với các loại khô sấy.
Bao bì vô cùng dễ thương.
Mua về làm quà, chưa biết mùi vị thế nào nhưng người nhận nhất định sẽ rất thích.
Lựa ở đây một tí, cân nhắc ở kia một hồi, lúc về được khách sạn đã là 21 giờ 50 rồi. Lễ tân thấy tụi mình về khách sạn thì tức tốc gọi ngay giúp một xe taxi chở ra bến xe Thành Bưởi. Bởi thế mới nói là nhân viên ở đây nhiệt tình lắm mà!
May sao đến nơi thì xe của tụi mình vẫn chưa đi, tụi mình vừa lên, chưa kịp vào chỗ nữa thì xe lăn bánh luôn. Cả đám thở phào, trễ xíu nữa là khóc rồi.
Về Sài Gòn thôi nào!
Vậy là đã kết thúc ngày cuối rồi. Cũng như phần 1, mình sẽ kết xem ngày 2 mình đã đi được những đâu và có những kinh nghiệm đi Đà Lạt tự túc nào nhé. Có vẻ ít hơn ngày 1 đấy nhưng cũng khá đầy đủ:
Và đã ăn gì nào:
Thế là bọn mình đã kết thúc chuyến đi 2 ngày 2 đêm, đối với tụi mình, vô cùng đầy đủ. Từ chỗ ở đặt trên Traveloka vừa nhanh vừa rẻ, cho đến chỗ ăn thì ngon lành, chỗ check-in thì lung linh nên không có gì để bàn cãi hết.
Ngẫm lại, trong lúc trời còn lất phất mưa thế này mà bọn mình đi được nhiều nơi và ăn cũng không ít thế này thì đã là quá giỏi rồi đúng không? Bạn có thể theo lịch trình mình đề ra để tham khảo thử, cũng là một nguồn kinh nghiệm đi Đà Lạt tự túc cực chi tiết, đảm bảo bạn sẽ có một chuyến đi đáng nhớ!
Cả đám mình khi về đến Sài Gòn rồi mà vẫn nhớ về những ngày ở Đà Lạt ấy, quan trọng là đi chung với đám bạn thân mới có thể vui vẻ và thoải mái đến thế chứ nhỉ?
Tác giả: Nguyễn Vân Anh
*Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người. Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka. Thông tin chi tiết về chương trình xem tại: https://www.traveloka.com/vi-vn/golocal