Sài Gòn hiện đại với những vòng xoay luôn ngập tiếng còi xe, những deadline chạy cả năm không hết, những tòa nhà cao chọc trời và những thiết bị điện tử đắt tiền luôn vang tiếng thông báo tin nhắn khiến chúng ta đôi lúc muốn phát điên. Những lúc như vậy, chỉ muốn nép mình vào những góc cổ kính xưa cũ, trở về những năm 60, 70 vất vả nhưng êm đềm và chậm rãi. Hiểu được điều đó, hàng loạt những quán cafe vintage ở Sài Gòn đã mọc lên như nấm sau mưa và trở thành những nơi lánh khói bụi phố thị của giới trẻ.
Có những quán cà phê nhìn góc nào nhìn cũng thương hết.
Nhân những lúc rảnh rỗi, nhóm Mèo đã quyết định “lùng” những quán cafe vintage ở Sài Gòn xịn sò nhất, mà cũng chưa chắc ai cũng đã biết, và lập thành một danh sách để chia sẻ với mọi người đấy. Nhớ đi hết cùng chúng mình nhé!
Tue, 13 May 2025
Vietravel Airlines
Hà Nội (HAN) đi TP HCM (SGN)
Bắt đầu từ 1.218.945 VND
Tue, 20 May 2025
VietJet Air
Hà Nội (HAN) đi TP HCM (SGN)
Bắt đầu từ 1.371.563 VND
Sat, 24 May 2025
Vietnam Airlines
Hà Nội (HAN) đi TP HCM (SGN)
Bắt đầu từ 1.670.618 VND
Thức uống “ngon - bổ - rẻ” mà không gian quán cực chất, đúng kiểu Sài Gòn một thời xưa cũ, đó là những điều mà tụi mình cảm nhận đối với Cà Phê Ngọt khi ghé chơi. Ngọt nằm trong một “mê cung” những con hẻm. Đến chơi lần đầu có thể dễ bị lạc nhưng bỏ mọi buồn phiền và nhọc công lại phía sau, ngồi trên những chiếc ghế đẩu thấp, nói chuyện với nhau, nhìn dòng người qua lại thì tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Khung cảnh trước quán cà phê Ngọt như đưa ta về một thời khi mà người ta sớm sớm vẫn đọc báo giấy.
Ngọt Khánh Hội mang hơi hướm của Cố Đô Huế, biển hiệu được trang trí đúng kiểu xưa, với màu chủ đạo “đương-nhiên-phải-có” là đỏ, xanh, và vàng. Quán nằm trong khu dân cư nên xe ra vào khá đông. Muốn chụp toàn cảnh thì các bạn nhớ cẩn thận nhé.
Thơ mộng biết nhường nào.
Bên ngoài đã xinh, bên trong quán lại càng hấp dẫn khi mà dòng cảm xúc hoài niệm chợt ùa về như cơn lũ bão. Còn nhớ không thuở cắp sách tới trường, mắt sáng lên vì những món đồ chơi và bánh kẹo đầy màu sắc. Ở Ngọt toàn là những món đồ “bất ly thân” mà bất kỳ ai sinh ra ở những năm 80 hay 90 đều biết đến. Chủ quán thật sự biết cách tái hiện lại khung cảnh cuộc sống của người Sài Gòn cách đây gần 2 thập kỷ.
Xí muội tuổi thơ.
Những chiếc máy trò chơi cầm tay đã một thời không lúc nào rời tay của những cô, cậu học sinh.
“Anh gì ơi, cà phê Ngọt không anh?”
Nói về thức uống thì thực đơn nước của quán không “hoành tráng” như những quán khác, chỉ tập trung bán những thứ nước mà cái thời “ông bà anh” cực kỳ đặc trưng và phổ biến như nước me, đá me, đá chanh, lipton chanh, và đương nhiên không thể thiếu cà phê nữa.
Ly “sữa cà phê” đậm đà không thể thiếu để bắt đầu một ngày mới ở Sài thành.
Trước quán là hàng ghế đẩu gỗ thấp, để khách đến ghé thăm vừa hưởng gió trời, ngắm đường, ngắm phố, vừa thưởng thức nước.
Đường vào Sài Gòn Life lắt lẻo như đường vào tim người ta thầm thương trộm nhớ vậy. Trên con đường Nguyễn Thị Minh Khai có một con hẻm thầm lặng mang số 19. Ngoài hẻm có biển chỉ dẫn hướng vào quán Sài Gòn Life nhưng khi tới nơi chúng tớ vẫn không khỏi bỡ ngỡ, không biết phải đi hướng nào để tới được quán.
Biến hướng dẫn vào quán.
May thay cô ở hàng bún chả ngay đường lên Sài Gòn Life chỉ tụi tớ chạy thẳng vào bên trong, nơi cuối con hẻm gửi xe. Rồi phía sau gian hàng nhỏ bé của cô là dãy hành lang đã cũ mèm, đã bong tróc để lại từng vệt loang lổ của sơn. Một nét hoài cổ chợt dâng trào trong lòng bọn tớ khi bước những bước đầu tiên lên dãy cầu thang hướng về một giai đoạn giản đơn hơn bây giờ.
Ở mỗi khúc cua của cầu thang là một bức tranh về cuộc sống của người Sài Gòn xưa và font chữ vuông vức đặc trưng.
Đi hết dãy cầu thang là một thế giới của nắng vàng. Cả không gian quán như bừng sáng, không chỉ vì những dãy tường được sơn vàng, mà còn do địa thế thuận lợi, khiến quán được ông mặt trời yêu thương tưới lên mình một lớp nắng nhẹ nhàng, thơ mộng. Hàng trầu bà khéo léo bao phủ cả quán, khiến cho buổi trưa hè nóng bức cũng dịu lại, mát mẻ và đáng yêu đến lạ.
Tất cả hòa lại với nhau tạo thành một không gian tươi sáng, mới lạ cho đôi mắt ngày ngày mỏi mệt chỉ biết nhìn vào màn hình xanh của thiết bị điện tử.
Có những góc chụp “ảo” hết nấc ở Sài Gòn Life. Nên đi vào buổi sáng hoặc trưa để có nắng vàng đẹp để chụp hình sống ảo nhé.
Sài Gòn Life khác với những quán cà phê khác. Gọi là quán những không phải là quán mà thực ra là một dãy hành lang của một dãy phòng cho thuê. Bàn ghế gỗ cao chừng đầu gối được bày theo cặp, cứ hai ghế một bàn sát hai bên của dãy hành lang hẹp. Hội bạn thân đi chung thì phải nhọc công chút mà gôm ghế lại để ngồi với nhau rồi.
Tuy nhiên, không gian của Sài Gòn Life dài chứ không rộng nên các bạn hạn chế ngồi thành vòng tròn, chắn hết đường qua lại của những bạn khác nhé.
Mải mê chụp nhiều hình sống ảo nhưng cũng đừng quên thử qua những món nước ở quán nhé. Phải nói là trong tất cả quán cà phê vintage thì tớ thấy nước ở đây đúng nghĩa là nước của thời thập niên 80 hoặc 90 đấy. Để gọi món, hãy tìm đến khung cửa xanh với số nhà 19/6A nhé.
Menu như được viết tay bằng chiếc mực máy ngày tiêu học vẫn hay dùng.
Trước tiên thì phải nói rằng, menu ở Sài Gòn Life “xưa” từ loại hàng hóa đến giá cả. Không chạy theo xu thế trà đào cam sả hay trà đen sữa tươi, nước ở Sài Gòn Life giản đơn mộc mạc đến nao lòng. Ly đá chanh cho ngày hè oi bức, ly sữa tươi ấm cho một đêm se lạnh. À, ngoài ra thì còn ly cà phê đen đặc trưng của người Sài Gòn nữa. Ở đây chỉ toàn những món mà khi uống vào, ta nếm được cả vị ký ức.
Ly chanh đá và sữa tươi ít đường ngày ấy mẹ hay pha cho.
Nói về giá thì Sài Gòn Life thật không còn gì để chê. Thật hiếm để tìm một quán nước giữa Sài Gòn phồn hoa bây giờ mà ly mắc nhất chỉ có giá là 50.000 VND. Với không gian và chất lượng nước uống thì Mèo cho Sài Gòn Life 11/10 điểm về giá cả.
Ngoài nước thì quán còn có những thứ bánh mà hồi xưa mình hay lấy trộm trong tủ của ngoại nữa này.
Có vẻ như Sài Gòn Life là chốn ẩn nấp, tìm lại ngày xưa cũ phổ biến của các bạn trẻ. Hôm tụi mình đi là buổi trưa nhưng quán đã khá đông khách. Tuy nhiên, không khí vẫn rất yên ắng. Nếu một ngày bạn cảm thấy mệt mỏi với những tòa nhà cao tầng và gam màu tối giản của thế giới hiện tại, hãy đến Sài Gòn Life để tận hưởng một khung cảnh màu sắc sống động nhưng không ồn ào thị phi.
Hoàng Thị là một trong những quán cà phê mang phong cách cổ điển mà bạn không thể bỏ qua ở chốn Sài thành. Điểm chung của Hoàng Thị với Sài Gòn Life đó là dù mang danh là “quán” nhưng mình lại có cảm giác như được trở về ngôi nhà của bố mẹ thời họ mới cưới nhau vậy.
“Ra Hoàng Thị chơi nào, bộ bề bỏ lại phía sau nhé.”
Quán nằm ở một con hẻm “lớn” trên đường Nguyễn Trung Trực, quận 1. Cả hẻm nhộn nhịp nhất là khoảng không gian của Hoàng Thị quán. Những ngôi nhà xung quanh đa phần là nhà dân, lúc nào cũng “kín cửa cao thành”. Quán không có “bãi” giữ xe. Đến nơi, bạn để xe gọn ở đối diện hoặc bên hông quán. Cứ như là mình đậu xe gọn một góc để vào thăm nhà ai đó vậy. Quả là một cảm giác thân thương không tả nổi.
Vật dụng thời xưa cồng kềnh thế mà có vẻ bền ghê.
Hoàng Thị chỉ toàn đồ bụi và cũ thôi. Còn có mấy thứ đã cũ mèm và rỉ sắt hết nữa. Nhưng đó lại điểm thu hút của quán. Ngoài ra, quán còn có một gian phòng riêng được bày trí đúng kiểu “phòng của ông ngoại” luôn, với dàn tivi cũ kĩ, kệ gỗ cộc kệch, quạt máy bằng sắt chứ chẳng phải bằng nhựa như bây giờ, và còn bộ bàn cà phê đúng chuẩn Sài Gòn năm xưa.
Dàn tivi huyền thoại của bố mẹ được dựng lại ở Hoàng Thị.
Hoàng Thị là một quán nhỏ xinh nhưng rất được đầu tư trang trí. Về phần nước uống thì giá phải chăng, tầm từ 30.000 đến 80.000 VND. Thức uống cũng rất “xưa”, nhưng không phải xưa như Ngọt hay Sài Gòn Life, mà có phần “sang chảnh” hơn, với trà ấm, cà phê pha phin chính hiệu. Không gian quán trầm mặc, người đến quán nói chuyện nhỏ nhẹ, cử chỉ thanh thoát nhẹ nhàng, trái với sự nhộn nhịp tất bật của ngày thường. Một ngày rảnh rỗi, hãy đến quán để được sống lại trong một căn nhà đúng chuẩn Sài Gòn xưa.
Lúc nãy mình nói là đường vào Sài Gòn Life trắc trở phải không? À vậy thì tìm đường đến Góc Hà Nội còn khó khăn hơn nữa đây. Những mà đến nơi rồi thì thật sự là đáng ơi là đáng luôn. Vì nằm ngay khu phố Tây nổi tiếng ở Sài Gòn nên Góc Hà Nội được khá nhiều khách nước ngoài lui tới. Quán nhỏ, trần nhà thấp, cầu thang nhỏ hẹp vậy mà là chốn ưa thích của người Tây cao to đó nhé.
Con hẻm dẫn vào Góc Hà Nội.
Hướng dẫn vào quán được vẽ tinh tế.
Quán khá nhỏ, chỉ vỏn vẹn 2 tầng lầu. Tầng trệt là bếp, nơi những món ngon ra lò. Tầng 1 chỉ có vỏn vẹn hai bàn, ngồi được khoảng 6 người, còn tầng hai thì lớn hơn, có ba bàn và một ban công nhỏ để ánh sáng lọt vào tạo nên một khung cảnh Hà Nội mộng mơ ngay lòng Sài Gòn.Bên trong quán được trang trí với nhiều chi tiết gợi ta nhớ đến Hà Nội từ từng bức hình cho đến bình hoa trang trí đều là tâm huyết của chị chủ quán.
Những khung tranh gợi nhớ lại những hình ảnh về Hà Nội thời chiến và hậu chiến.
Tầng trên của quán sáng sủa. Đi buổi sáng để bắt nắng cho những bức hình sống ảo siêu đẹp luôn nha.
Góc Hà Nội, quả thật là một nét văn hóa riêng.
Nhắc đến Hà Nội thì không thể nào không nói đến món cà phê trứng đặc trưng. Đây cũng là món nước phổ biến của quán và có rất nhiều vị khách đến đây để thử qua món cà phê trứng được pha chế đặc biệt, không có mùi tanh, đúng vị Hà Nội. Không ít người Hà thành Nam tiến đều không tin được là giữa một chốn nhộn nhịp như khu phố Tây Bùi Viện lại xuất hiện một góc nhỏ bình yên thế này. Quả là một điều rất hiếm thấy.
Ly cà phê trứng thơm, béo, đúng chuẩn Hà Nội.
Một điểm khác biệt khá hay của quán đó là thay vì phục vụ trà đá như đa phần các quán cà phê khác ở Sài Gòn thì Góc Hà Nội lại chọn phục vụ bằng nụ vối. Mùi thơm thoang thoảng, vị ngọt đọng lại ở cổ khiến nhiều du khách nước ngoài rất thích thú với quán.
Nụ vối thay vì trà đá ở Góc Hà Nội.
Góc Hà Nội là một chốn dừng chân tuyệt vời và ấm cúng. Quán là một cái ôm ấm áp, đầy chở che giữa những sóng gió ngoài kia. Chắc mỗi chúng ta đều có một tình cảm dành cho thủ đô Hà Nội. Vậy thì nhớ đừng bỏ qua quán cà phê trứng giữa phố Tây Sài Gòn gợi nhớ Hà Nội này nhé.
Quán cafe gợi hoài niệm xưa.
Nằm nép mình trên con đường Huỳnh Tịnh Của, quán cafe phong cách cổ điển ở Sài Gòn mang một cái tên rất đáng yêu "Cà phê Hoa Giấy" rất dễ bị bỏ qua vì mặt tiền nhỏ bé, nhưng điều đặc biệt của nơi này khiến nhiều người vẫn tìm đến mỗi ngày - vừa có hơi thở của Sài Gòn xưa, vừa mang nét hiện đại, lại dáng dấp gợi nhớ một Hội An thu nhỏ.
Bảng địa chỉ với chữ viết tay nổi bật trên nền tường vàng.
Cổng chào dẫn vào quán, đơn giản và cổ kính.
Chàng trai ngồi vẽ trước quán cùng những chiếc lồng đèn bỗng khiến một buổi trưa oi bức chốn Sài Gòn bỗng trở nên mềm mại và rất “thơ”.
Đồ đựng đũa và bàn ghế y như những quán ăn ngày xưa.
Đã gọi là Quán cà phê Hoa Giấy, đương nhiên sẽ có giàn hoa giấy xinh xắn mọi nơi.
Khu ngồi ngoài ban công, rất hợp cho những buổi gặp mặt trò chuyện.
Một ấm trà thơm, dăm ba chiếc bánh ngọt - đây đã từng là tuổi thơ của rất nhiều người, cũng từng là ký ức một thời của những người đã già theo năm tháng.
Cà phê Hoa Giấy có phục vụ cả bữa trưa, chủ yếu là các món miền Trung, không gian trong nhà rất mát mẻ dù ngoài trời nắng như đổ lửa. Quán nằm ngay khu vực nhiều văn phòng nên nếu có buổi trưa nào đó, mệt mỏi vì công việc nặng nề, hãy ghé Hoa Giấy, gọi một phần ăn trưa, uống chút trà nóng, ăn miếng bánh ngọt và thư giãn một chút, bạn nha.
Poto được chúng mình tìm ra một cách rất tình cờ - trên con đường đi làm hằng ngày. Poto nhỏ xíu hà, chỉ như quán nước cóc ven đường, xinh xinh chờ người ghé chân uống một ly nước rồi lại vội đi vậy đó. Không gian quán đơn giản chỉ là vài chiếc ghế đẩu gỗ được sắp xếp trong khuôn viên trước nhà, khá nhỏ, chỉ cần đôi ba người khách là đã có thể chật chỗ luôn rồi. Do không gian quán nhỏ lại đông khách, nên bọn mình đã không thể chụp được một tấm nào toàn cảnh thật ưng ý để cho các bạn hình dung, khá đáng tiếc.
Tụi mình tăm tia Poto chính là nhờ chiếc đầu xe ngay cửa quán này đây. Chiếc biển vàng xinh cực kỳ nổi bật dưới nắng nhé.
Dùng một cốc trà lạnh trong lúc đợi nước lên bạn nhé!
Bởi vì quán nhỏ xinh, view thẳng ra bờ kênh nên bàn ghế cũng rất nhỏ bé xinh xắn, cực thích hợp cho một cuộc dừng chân tạm thời.
Chiếc menu gây ấn tượng nhất là đây! Menu hệt như một trang báo được cắt ra từ tờ báo của những năm 75, tụi mình đã phải xuýt xoa mãi vì quá xinh!
Poto là một trong nhữngquáncafe phong cách cổ điển ở Sài Gòn khiến chúng mình biết một điều - quanh ta vẫn tồn tại những nơi rất nhỏ xinh, miễn là bạn chịu nhìn ngắm và để ý. Một trưa nào đó mệt vì nắng, hãy thử ghé Poto bạn nhé, dừng chân một xíu thưởng thức cà phê và nhìn dòng xe vội vã chạy qua, chắc chắn bạn sẽ thấy cái nắng Sài Gòn không gay gắt như mình nghĩ nữa.
Đây là quán mình cực kỳ thích, không gian xưa cũ và “chất lừ”. Tin mình đi, ngay từ khoảnh khắc bạn dựng chống xe ngay trước cửa và hòa mình vào không khí cũ kỹ nơi đây, bạn sẽ phải ố á liên tục như tụi mình đó! Mặt trước của quán trông khá trẻ trung và thơ mộng, nhưng vào bên trong quán lại mang hơi thở rất khác - hơi thở của thời “ông bà anh” với chạn gỗ, băng từ, chiếc đèn vàng ấm áp, gạch bông và giàn hoa giấy,...
Mặt tiền quán xinh như một giấc mơ.
Xuyên qua lớp mành tre ước vào bên trong, cảm giác như ngồi lên cỗ máy thời gian xuyên không về mấy chục năm về trước.
Thú thật, để viết về nơi này thì một ngày một đêm với chúng mình là không đủ. Tụi mình chỉ tìm một chỗ dừng chân tạm cho buổi trưa quá oi ả nhưng lại phát hiện một góc cũ kỹ đáng yêu vô cùng giữa lòng Sài Gòn này. Quán đáng yêu từ thiết kế, món ăn, cho đến nhân viên và khách.
Quán dùng ánh đèn vàng leo lắt, rất ấm cúng và nịnh mắt. Kể cả menu cũng được kỳ công viết, vẽ bằng tay hoàn toàn luôn. Đặc biệt ở đây còn có cả đồ ăn trưa nữa nha.
Bạn có phiền nếu ngồi xuống cùng mình, uống một cốc nước mát lành và kể chuyện nhau nghe chăng?
Đã bao lâu rồi mới được thấy lại những chiếc băng từ ngày xưa?
Bước ra sau nhà là khoảng sân đầy nắng, nhiều cây xanh và có bộ bàn ghế rất xinh luôn.
Quán vẫn còn tầng trên lộng gió, sáng sủa và rộng rãi. Buổi sáng tầng trên rất vắng, bạn có thể ghé lên để làm việc nhé.
Nếu có thể, bạn nhớ ghé một lần để chìm vào không gian “chất lừ” này nhé, bảo đảm bạn cũng sẽ thích y như chúng mình vậy.
Quáncafe phong cách cổ điển ở Sài Gòn này theo concept bộ phim Cô ba Sài Gòn làm mưa làm gió ở rạp phim Việt Nam hồi đầu năm. Tụi mình đã nghe đến nơi này nhiều lần, vì nhiều anh chị food blogger review lắm nhưng muốn để quán bớt đông xíu rồi mới ghé cơ.
Quán nằm trên con đường Đồng Khởi một chiều - vốn là con đường trung tâm nhiều người nước ngoài và nổi tiếng "đắt đỏ" nên không khí trong Cô Ba ít nhiều cũng năng động và hiện đại hơn. Và cũng vì nằm ngay trung tâm nên giá cả cũng rất “trung tâm” - món rẻ nhất cũng 50.000 VND và phí gửi xe là 8.000 VND một chiếc nha.
Chạy xe vào trong con đường nhỏ là thấy ngay chiếc bảng chỉ dẫn lên quán rồi. Chữ viết và hình ảnh làm người ta nhớ đến một Sài Gòn thời xa xưa nhỉ.
Các bạn gọi nước tại quầy, thanh toán rồi tìm ngay cho mình một chỗ ngồi xinh xinh nhé. Bàn ghế ở đây đều bằng gỗ, y như bàn ghế thời “ông bà anh” vậy đó.
Ly nước sâm của tụi mình giá 55.000 VND, khá cao nhưng với decor cực xịn và vị trí trung tâm thì cũng dễ hiểu.
Có những góc cổ kính nhưng lại toát lên vẻ sang trọng thế này đây.
Từng có một thời, những tấm vải màu này rất được các cô các chị ưa thích đó.
Chúng mình thử vặn chiếc máy cổ xưa lên, hy vọng nghe thấy tiếng rè rè vang ra cùng những bản nhạc xưa cũ.
Tạm biệt Cà phê cô Ba, chúng mình ra về và những gì còn lưu lại là những chiếc ghế gỗ trơn tru, chiếc bàn may và tủ sách tiếng Pháp cao ngất. Mình nghĩ, nếu bạn muốn dẫn một người bạn nước ngoài ghé vào nơi nào đó vừa đủ sang trọng, vừa nên thơ và cổ kính, Cà phê Cô Ba là sự lựa chọn không tệ đâu.
Thả hồn vào tán lá xanh.
Cỏ Cafe là một quán cafe đẹp ở Bình Thạnh khá thích hợp cho một buổi sáng nhẹ nhàng, uống cà phê và ngắm phố xá đấy. Quán nhỏ và đầy cây cỏ xung quanh - hệt như cái tên của quán vậy. Cỏ rất xinh, nhìn từ phía xa giống ngôi nhà của bảy chú lùn, nép mình dưới rất nhiều tán lá xanh, nhiều cửa và nhỏ xinh.
Cỏ Cafe nhẹ nhàng nép mình dưới rất nhiều tán lá xanh mơn mởn.
Chúng mình ghé Cỏ vào một buổi sáng giữa tuần, nên Cỏ bình yên và vắng vẻ lắm. Bên trong có những anh chị buổi sớm ghé ăn một phần bánh mì ốp la, không gian chỉ có tiếng gõ máy tính lạch cạch, bên ngoài gió hiu hiu thổi, nắng vàng ươm một góc đường thưa xe qua lại, còn gì tuyệt hơn cho một buổi sáng bắt đầu ngày mới.
Thật tuyệt nếu một buổi sáng nắng đẹp, được ngồi bên cửa sổ, làm chuyện mình thích làm, nghe bài nhạc mình muốn nghe và trò chuyện cùng người mình thương.
“Tờ thư đến nghĩa là người không đến…”
Còn đến tối, Cỏ sẽ lên đèn vàng dịu dàng, phía trước cũng bày bàn ghế cho mọi người ngồi. Nhạc mở nhẹ nhàng, khói thuốc lảng bảng ngoài hiên, xung quanh hơi có tiếng côn trùng rả rích kêu, sau một ngày làm việc mệt nhọc mà ghé Cỏ cũng là một ý tưởng không hề tồi.
Tạm biệt một Cỏ quá ư xinh xắn và nhỏ bé, chúng mình mãi chẳng thể thôi rung động khi nghĩ về màu xanh mát mắt ngoài hiên, không gian ấm cúng mát rượi và phủ màu nâu cổ kính mọi ngóc ngách, tiếng nhạc vang rất dịu dàng và cả góc cửa nhìn thẳng ra ngoài cực kỳ nên thơ.
Một góc quán xinh xắn với chiếc tủ gỗ đơn sơ đựng những chiến chén nhỏ và dăm ba cuốn sách.
Bạn không phiền nếu mình mời một cốc cà phê chứ?
Hãy ghé Cỏ vào một buổi sáng nào đấy rảnh rỗi, ăn sáng nhẹ nhàng kèm một cốc cà phê trong không gian kín kẽ ấy, hẳn ngày mới của bạn sẽ tuyệt hơn nhiều lắm.
Ngách là nơi chúng mình thường lui tới. Người Bình Thạnh hầu như đều biết tới quán cafe đẹp ở Bình Thạnh này, đến cả chị trong công ty mình cũng thường ghé uống cốc sấu đá với người yêu đó.
Ngách vẫn theo style hoài cổ, nhưng là của đất Hà thành. Với những khung cửa gỗ nơi phố cổ, bàn ghế đậm chất “cà phê sáng vỉa hè”, có cả điếu cày và cách vẽ menu trên tấm bảng xanh - tất cả đều toát lên chất liệu rất “Hà thành” những thập kỷ trước giữa lòng Sài Gòn hiện đại.
Mặt trước của Ngách xinh và thơ mộng thế này đây!
Chiếc bảng nhỏ với lời nhắn cực kỳ dễ thương cho khách ghé quán. Phía sau cánh cửa quán chính là không gian đầy sự hoài cổ và bình yên.
Chúng mình không thể viết bất kì lời hoa mỹ nào để miêu tả không gian quán vì hình ảnh này có thể thay tụi mình nói lên tất cả.
Một chiếc bảng xinh xắn viết sơ những món tại Ngách. Mà Ngách không chỉ có nhiêu đây món thôi đâu nha, Ngách còn cả một menu siêu dài cho bạn tha hồ chọn nữa.
Sấu do quán tự làm, tự ngâm hết đó. Mà điều chúng mình thích nhất ở đây chính là chiếc ống hút bằng cỏ kia kìa. Quán không dùng ống hút nhựa đâu mà dùng sản phẩm bảo vệ môi trường đó. Không hề quảng cáo rầm rộ gì, chỉ lặng thầm làm - đây là điều chúng mình cực thích ở Ngách.
Món “đinh” của quán - nước sấu.
Một dãy những hũ sấu ngâm thần thánh. Nước sấu của Ngách ngon đến mức mình chỉ muốn mang những chiếc bình kia về nhà thôi!
Ngách dù ghé vào sáng hay tối cũng đều rất lung linh. Sáng có nắng vàng, tối lên đèn vàng. Những ngày mưa, không gian trong ngách im ắng, chỉ nghe tiếng mưa rào rào ngoài cửa lớn. Ngách - đúng như cái tên - nằm trong một con hẻm nhỏ thưa xe qua lại nên rất bình yên. Nếu bạn muốn thử xem không gian của một Hà thành xưa cũ như thế nào, hãy thử ghé Ngách một lần, nhâm nhi đĩa hạt hướng dương, bỏ quên mọi muộn phiền lại sau lưng nhé.
Ghé Ngách vào một buổi sáng, đọc một tờ báo đầu ngày, uống một cốc trà mát lạnh trước khi bắt đầu ngày mới nào.
Nắng len qua tán lá phủ xuống từng ngóc ngách trong Ngách. Bạn có thấy cuộc đời rạng rỡ lên chưa?
Quán nhỏ xíu, rất dễ chạy ngang nếu không để ý. Tuy quán nhỏ vậy mà có võ lắm nha. Từ chiếc biển bên ngoài đậm chất vintage, cho đến decor bên trong được chăm chút cực kỳ tỉ mỉ, có thể không bằng những quán cà phê retro vintage nổi tiếng, nhưng vẫn đủ làm người ghé bất ngờ trầm trồ lắm.
Quán nhỏ xinh với chiếc biển vàng bắt mắt, cả font chữ cũng dùng kiểu font hồi xưa. Khi tụi mình ghé chỉ có một anh đứng quầy, tư vấn từ đồ ăn tới hỏi thăm chào khách luôn.
Quán nhỏ nhỏ vậy thôi mà bên trong decor xinh không chịu được luôn nhé!
Chiếc bàn này không phải để trưng đâu mà là cho khách ngồi đó. Giống y hệt những chiếc bàn may ngày xưa. Bật mí là bàn đạp bên dưới cũng đạp được nữa đó.
Phải chăng bên trong chiếc kệ này đang cất giữ những điều bí mật từ xa xưa? Ví như tờ thư người con gái gửi cho chàng trai mình thầm nhớ.
Khi tụi mình ghé cà lem Cô Ba, đã gần 7 giờ tối và trời bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ hạt. Bên trong quán nhỏ xíu nên tiếng nhạc Trịnh vang vang mọi ngóc ngách.
“Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa”
Cà lem Cô Ba thì đương nhiên là chuyên bán cà lem rồi. Mình và người bạn ngồi im lặng lắng nghe bản nhạc và nhâm nhi một chút đồ ăn, có vậy thôi mà vui. Chắc hẳn bạn cũng có thể mường tượng được cảm giác của chúng mình khi đó - trầm lắng, nhẹ tênh và bỗng dưng dịu dàng đến lạ. Bỏ qua những quán cà phê hào nhoáng, lúc nào cũng đông đúc và kín kẽ, hãy thử một lần ghé cà lem Cô Ba để thấy mình nhỏ bé và an yên đến dường nào bạn nhé.
Cà lem Cô Ba, đương nhiên làm sao thiếu món cà lem được nhỉ. Một cốc kem trà xanh phủ chocolate đựng trong chiếc ly giấy siêu xinh xắn. Kem vị rất vừa miệng, không quá ngọt, đủ mát cho câu chuyện thêm vui.
Ngoài kem ra, quán còn có một vài món khác cho các bạn nhâm nhi khi đói. Chiếc bánh trứng gà non phomai này đã khiến bạn trẻ gọi kem không kìm được mà năn nỉ đòi ăn ké đó. Mà ăn kem chung với bánh rất ngon nha.
Xô bồ nằm e thẹn ở chân cầu Hai Bà Trưng, nếu đi mà nhìn không kỹ là đi qua ngay do mặt tiền quán nhỏ xíu. Nhưng “nhỏ mà có võ”, view phía trên quán không đùa được đâu!
Xô bồ có balcon rất xinh với view nhìn thẳng ra cầu Hai Bà Trưng, lúc tụi mình đến là buổi trưa nên không có ai ngồi hết. Còn đến tối ngồi với bạn bè, trò chuyện và nhìn thành phố lên đèn, đảm bảo thi vị cực kỳ.
Gọi ngay một cốc cà phê sữa để đánh tan cái nóng nào!
Chúng mình ghé Xô bồ vào một buổi trưa trời nắng gắt, quán xinh xắn, vắng vẻ và chỉ độc tiếng quạt chạy, cái mát lạnh của máy lạnh phả ra mới thấy dấu hiệu của thế kỷ 21 đấy.
Xô bồ vàng ươm như nắng Sài Gòn!
Mặc dù có cái tên là Xô bồ, nhưng quán không hề “xô bồ” như tên đâu. Mà bù lại, giữa không gian sơn màu vàng ươm, những chiếc rèm bằng vải bông và bức tường gạch lát cũ kỹ, chiếc bàn chiếc ghế gỗ không thèm sơn phủ, bất kỳ ai ghé Xô bồ cũng sẽ tìm được cho mình một khoảng lặng giữa trung tâm Sài Gòn.
Chiếc gối tựa và màn cửa may bằng vải hóa - thước vải ngày xưa đi nhà nào cũng thấy bóng dáng.
Một điều rất dễ thương mà chúng mình vô tình thấy được.
Khi tụi mình về, Xô bồ đã bắt đầu đông như vậy rồi nè!
Càng làm series này, chúng mình cảm thấy Sài Gòn quá ư kỳ diệu, mỗi một con đường mình đi qua đều có thể tồn tại những nơi đẹp đến nín thở. Nếu không có deadline, không có những cuộc điện thoại hối việc, có lẽ chúng mình sẽ còn chìm đắm trong không gian ấy mãi hoài. Và các bạn ơi, khoan vội đi nào, vì chúng mình còn giấu những gì tuyệt diệu nhất ở phía sau cơ.
Tác giả: Mèo Du Ký
* Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal